Chỉ là không có linh khí mà thôi.
Nhưng cũng không có cảm giác gì, chẳng lẽ không đúng phiên bản?
Lắc đầu, Chu Tự không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Chốc nữa xem lại, nuôi ma chủng kia cũng khá thú vị.
Về phần nhập cửu phẩm có gì thay đổi...
Nguyệt tỷ nói phần lớn đều là thể chất mạnh lên, khí lực lớn hơn, giác quan nhạy bén hơn.
Có cảm giác đó sao?
Chẳng thấy gì cả.
Vì bản thân hắn vẫn luôn trong trạng thái vậy.
"Đó là phòng của cha mẹ ta, ngươi làm gì đó?"
Đột nhiên nhìn thấy Nguyệt tỷ đi thẳng vào phòng ngủ chính, Chu Tự lập tức mở miệng.
"Sau này sẽ là phòng của ta."
Tiếng Chu Ngưng Nguyệt truyền ra từ trong phòng ngủ chính.
"Bên kia còn có một phòng, ngươi không ở đó sao?"
Chu Tự đứng dậy định đến nói chuyện trái phải.
Nhà hắn ba phòng ngủ một phòng khách.
Phòng ngủ chính là phòng cha mẹ hắn, còn lại hai phòng, một phòng của hắn một phòng bỏ không.
"Không muốn, ta chịu cực khổ nhiều năm vậy, không muốn ở một gian phòng bỏ trống hơn mười năm lẻ loi hiu quạnh, không có cha mẹ làm bạn."
Thấy Chu Tự tới trước cửa, Chu Ngưng Nguyệt đáng thương nói.
Chu Tự:
"..."
Phòng ngủ chính cũng đâu có cha mẹ ở cùng.
Cuối cùng hắn vẫn phải thỏa hiệp, dù sao cha mẹ cũng rất hiếm khi trở về, quần áo cũng chẳng có bao nhiêu.
Bao giờ họ về thì ở phòng kia cũng được.
Nếu thực sự không được thì để Nguyệt tỷ chuyển đến phòng đó mấy ngày.
Không phải vấn đề gì to tát.
Sau đó hắn trở về phòng mình, muốn nhìn xem ma chủng ra sao rồi.
Khoanh chân ngồi xuống, hắn lại nhìn thấy ma chủng màu đen nằm trong đan điền.
Phù văn bên trên vô cùng an tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển động.
Hắn thử chạm vào, ma chủng co vào một góc, như vừa bị kinh động đến.
Nó tựa như muốn nói: Không ăn được đâu, không ăn được đâu, thật sự không ăn được.
Chu Tự:
"..."
Ma chủng này thật không có tiền đồ.
Đúng lúc này hắn nhìn thấy trên phù văn trên ma chủng bắt đầu biến đổi.
Nó muốn nôn?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Tự, tối hôm qua cũng vậy, làm hắn cũng bị sặc, bây giờ cổ họng đã bắt đầu rờn rợn rồi.
Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện không phải.
Lần này biến chuyển rất chậm chạp, từ trong ma chủng còn có khí tức màu đỏ sậm tràn ra.
Khí tức này trong nháy mắt đã bị thân thể hắn hấp thu, từ từ biến mất.
Chu Tự bèn cảm thấy thân thể mình mạnh thêm, chỉ một chút thôi.
"Phụng dưỡng lại?"
Trên công pháp có ghi, lấy huyết khí sục sôi nuôi nấng ma chủng, ma chủng cũng sẽ tẩm bổ thân thể.
Xem ra là nuôi dưỡng nó, tiêu hóa xong nó lại cung phụng mình.
"Vậy có nghĩa là mình đã nhập môn, nhưng..."
"Linh khí đâu?"
Hắn có thể cảm nhận được, khí tức đỏ sậm hẳn chỉ là huyết khí, không phải là linh khí.
Hắn không quan sát, bắt đầu giữ vững đạo tâm, yên tĩnh nạp khí tu “Chu Thiên Kinh”.
Ngày hôm sau.
Chu Tự bị tiếng đập cửa đánh thức.
Tối hôm qua tu luyện ngủ thiếp đi, có vẻ như hắn thật sự khuyết thiếu thiên phú.
Bình thường tu luyện, hoàn toàn không có cảm giác.
Két!
Cánh cửa hé ra, Chu Ngưng Nguyệt thò đầu vào.
"Có phải ngươi quên trong nhà còn có một người tỷ tỷ cần ăn cơm không?"
Tám rưỡi sáng, Chu Tự chuẩn bị bữa sáng cho Nguyệt tỷ và mình, là màn thầu còn thừa từ tối hôm qua.
Dù hắn biết nấu ăn, nhưng bữa sáng, ngoài bánh bao hoặc cháo hoa, nhiều lắm thì hắn chiêm thêm quả trứng thôi.
"Ngày mai ta phải đi làm, đến bữa ngươi tự lo nhé."
Chu Tự nhai bánh bao.
Đều là lớn cả rồi, hắn không lo Nguyệt tỷ sẽ chết đói.
"Vậy chẳng phải ta sẽ biến thành trẻ em không có vòng tay chăm sóc của cha mẹ sao?"
Chu Ngưng Nguyệt cau mày.
Chẳng phải ngươi vân luôn vậy sao?
Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ hẳn là phải quen rồi chứ.
"Vậy ta tìm người đến ở cùng với ta nhé."
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Nam à?"
Chu Tự hỏi.
"Nam không được sao?"
"Không được."
"Vậy nữ."
"Nữ cũng không được."
"Ta cứ gọi thì sao?"
"Vậy ngươi nói với bố mẹ ấy."
Chớ nhìn hắn bị cha mẹ mặc kệ, thực ra quản nghiêm lắm đấy.
Lúc đi học, không được yêu đương, không được hút thuốc, uống rượu, không bài bạc, chơi game, thậm chí về muộn một chút cũng không được.
Có điều lúc đi học, để có thể thêm công lực, hắn cũng chỉ vùi đầu vào học và học.
Những thứ thói hư tật xấu đều không động vào.
Đến kỳ nghỉ còn miệt mài sách vở.
Mẹ hắn nhìn mà sót con, bảo hắn phải nghỉ ngơi, kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.
Hai ông bà sợ hết hồn, không biết con trai bị cái gì kích thích?
Đến Tiểu Bá Vương cũng mua cho hắn, để hắn chơi một lúc.
Game trên mạng thì thôi không cho hắn chơi.
Nhưng trò chơi thú vị bằng đọc sách sao?
Hoàn toàn không.
Mấy thứ trò chơi rác rưởi chỉ có hủy thanh xuân của hắn mà thôi, cho nên hắn lựa chọn đọc sách.
Tri thức chính là sức mạnh.
Chu Tự thấy mình là con trai rất hợp tiêu chuẩn.
Ngoài việc hắn lên đại học bảo hắn yêu đương hắn không nghe ra.