Không biết có xuất hiện đặc hiệu gì không. Không có cũng chẳng sao cả, đặc hiệu của hắn bây giờ đã có thể xem như không tệ rồi. Ngay vào lúc hắn định tiếp tục học tập, bỗng thấy Thu Thiển mở mắt ra. “Lại vào à?” Chu Tự lập tức hỏi thăm. “Ừ.” Thu Thiển gật đầu, sau đó ngồi dậy sửa tóc, khiến mình không đến nỗi lộn xộn. “Thu tỷ, chảy nước miếng kìa.” Chu Tự nhắc nhở. Thu Thiển giật mình, vội vàng sờ miệng. Nhưng không có gì cả. Chu Tự cười, tự nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.