Lại qua hai ngày, họ phát hiện ra một cây cầu bên hồ vô tận, cây cầu kéo dai đến đâu khó mà đoán được. Để an toàn, họ dùng vải buộc vào cổ tay, bắt đầu đi lên cây cầu không thấy điểm cuối. Có lẽ nơi này chính là đường đi ra. Lại qua sáu ngày, trên đường đi họ rất vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Tĩnh tràn ngập hy vọng với tương lai. Chu Tự còn cười nhạo nói, đi chọc rồi thì ngươi sẽ biết niềm vui của việc không đi học. Tiểu Tĩnh khịt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.