“Ha…ha, Thập Nhị Minh Linh Môn đúng là không được rồi, sao không nhìn thấy có người nào đặc biệt quan trọng gì. Dù có phân chia thế nào cũng không nên thế này, ngay cả một nhân vật lớn cũng không thấy. Thất vọng, quá thất vọng rồi.” Uy Viễn mặc áo đen, nhìn về phía đài cao với ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay đạp không trung bay đến, mặt tươi cười rạng rỡ. Ở đây, không ai có thể ngăn cản bước chân của hắn. Tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào hắn, càng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.