“Dù ta xinh đẹp, nhưng đi không nổi thì quá khoa trương rồi, nhìn thêm vài cái cũng là chuyện bình thường.”
Tô Thi cười nói.
Chỉ chút ưu điểm ấy.
“Chu Tự nhìn thấy ngươi cũng giống như nhìn thấy người bình thường, hoặc là nhìn thấy một người đẹp. Không còn gì khác nữa. Người bình thường có mấy ai có thể làm được? Xem mỹ nhân như đầu lâu.”
Minh Nam Sở nói.
Tô Thi gật đầu, cho nên không phải do nàng không đẹp, mà là tiêu chuẩn của người khác cao…
Vậy không phải là không đủ xinh đẹp sao?
“Tìm cơ hội kiểm tra thiên phú của hắn trước đã, xem xem là có chuyện gì. Sau đó nói tiếp, tính tình thế nào thì cần phải chung sống một thời gian. Bây giờ chúng ta phải xem xem người tối qua có phải là Thánh Tử Ma Đạo không trước đã. Nếu như phải, thì rất có thể chúng ta đã bị để mắt tới. Hoặc có lẽ hắn đang theo dõi chúng ta ở gần đây, một khi chúng ta làm ra chuyện gì trái với thông lệ, cũng sẽ bằng với nguy hiểm đang đến.”
Hàn Tô nhìn sách và nói.
…
Hàn Tô và Minh Nam Sở rất để ý đến sự xuất hiện của Thánh Tử Ma Đạo.
Khi đến Thanh Thành, thực ra họ cũng giống với ma tu, cũng có một chút nghi ngờ về vị Thánh Tử này.
Chỉ là cẩn thận không dám đưa ra kết luận.
Nhưng tối hôm qua Tô Thi đã nhìn thấy hắn, hơn nữa còn bị doạ sợ.
Đặc biệt là cảnh tượng đó, quả thực có hơi hung tàn.
Khiến cho họ cảm thấy, vị Thánh Tử kia rất có thể là danh xứng với thực.
Đương nhiên vẫn có những lo ngại.
Thứ nhất, Tô Thi không đáng tin cậy, khả năng nhận thức của nàng không mạnh, rất dễ xảy ra việc nhận thức sai lệch.
Thứ hai, Hắc Thử và Độc Xà không mạnh đến thế, người đến cũng chưa chắc đã là Thánh Tử Ma Đạo.
Thứ mà bây giờ họ cần phải kiểm tra đương nhiên là ghi chép liên quan tới Phá Thiên Ma Thể.
Tiện thể xác định xem đối phương có phải là Thánh Tử Ma Đạo hay không.
Kết luận là một chuyện, cái chính là lần sau đừng có mà không nhận ra.
Nếu không chuẩn bị tốt, sẽ mất đi cơ hội quyết định, vậy thì càng dễ gây ra phiền phức cho chính họ.
“Có điều gần đây Đại Đế Thần Khuyển tới vùng lân cận, không biết có ai rảnh hơi gây hấn với Thánh Tử Ma Đạo.”
Tô Thi hơi lo lắng về dáng vẻ thất thường của vị Thánh Tử kia:
“Giới tu chân lớn như vậy, kiểu gì cũng có người không có não, cũng không biết mình không có não.”
“Đúng, ngươi không có gì, nhưng mà ngươi biết mình không có gì.”
Minh Nam Sở lùi ghế lại và gác chân lên bàn.
“Ta vẫn có ưu điểm đấy, ta đẹp, kiểu rất đẹp ấy.”
Tô Thi đính chính.
“Những người con trai bình thường ngoài kia đều không thèm liếc nhìn thêm cái nữa.”
Hàn Tô nhắc nhở một câu.
Tô Thi:
“...”
Phụ nữ làm đẹp cho bản thân, không nhìn thì thôi, cũng đâu phải xinh đẹp cho hắn xem.
Sau đó nàng quay đầu lại nhìn Minh Nam Sở:
“Minh Nam Sở, ta có đẹp không?”
“Đẹp.” Minh Nam Sở trả lời mà không thèm ngẩng đầu.
“Ít nhất ngươi cũng phải nhìn ta lấy một cái trước đã chứ.” Tô Thi phàn nàn.
Minh Nam Sở không thèm để ý, chỉ nói chuyện chính:
“Giải quyết từng chuyện từng chuyện một, chuyện của Đại Địa Thần Khuyển có lẽ sẽ muộn một chút, trước tiên phải thử xem Chu Tự có đúng là có thiên phú hay không, thân là người bản địa, hẳn có cơ duyên gặp mặt Đại Địa Thần Khuyển. Còn bây giờ, tra tư liệu trước đi.”
Hàn Tô và Tô Thi không có ý kiến gì.
…
Đường Xuân Cảnh.
Tại ngã tư đường.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn bản đồ rồi quay trái quay phải, so sánh với lúc vừa mới xuống đường.
“Không sai, đi về bên trái.”
Sau đó nàng đi về phía bên trái.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng lại quay trở về ngã tư:
“Đi về bên trái đúng mà.”
Lúc này điện thoại của nàng reo lên.
“Buổi chiều đến đây?” sau khi nhấc máy, Chu Ngưng Nguyệt nói với điện thoại:
“Ta gửi bản đồ cho ngươi, ta vừa mới thử rồi, không có vấn đề gì cả.
Ta không biết đường khi nào hả?
Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Ở chỗ nào?
Nhà ta à.
Không có người ngoài.
Tầng ba, nhà có cửa cũ hơn ấy, cửa ở đối diện là mới.
Tại sao không đổi cái nào dễ thương?
Ta cũng muốn chứ.
Nhưng mà thứ này cần phải có tiền đúng không?
Phía bên kia như im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“Lạc đường?”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía ngã tư và nói:
“Không đâu, ta không còn lạc đường nữa rồi.”
Được thôi, ta đợi ngươi tới.”
Sau khi cúp máy, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nhìn bản đồ, rồi sau đó nhìn sang trái:
“Không sai, là bên trái.”
Nàng đeo ba lô gấu nhỏ, tiếp tục xác định đường đi dưới ánh nắng mặt trời.
Không tìm được, có lẽ bản đồ của mẫu thân sai rồi.
…
Thư viện Đông Lâm.
Đến lúc nghỉ ngơi, Chu Tự mới tìm một nơi không có người, xác nhận tiến độ của ma chủng.
Vừa rồi thư viện có mấy người, nếu như xác nhận ở trong đó thì rất dễ bị quấy rối, cũng rất dễ bỏ quên nhiệm vụ.
Dễ mất đi công việc.