Đến giờ hắn vẫn chưa biết người này vào bằng cách nào, cô nhóc hoàn toàn không đếm xỉa gì đến vấn đề của hắn.
Nhìn xung quanh, cửa sổ không hỏng, tường cũng không sứt mẻ.
Cô bé cúi đầu lục lọi trong ba lô nhỏ của nàng, sau đó lấy ra một tấm ảnh kích cỡ tương tự tấm ảnh của Chu Tự trên tủ, đặt lên.
Sao lại lấy ra được? Chu Tự nghi hoặc nhìn cái ba lô.
Có điều người ta là tu chân giả, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Hắn nhìn ảnh chụp, trên đó cũng là ba người.
Ở chính giữa là cô bé nở nụ cười ngây thơ.
Mà đứng phía sau nàng là một nam một nữ, người nam mặc áo bào đen, uy vũ bất phàm.
Nữ mặc bộ áo trắng, dáng người trác tuyệt, dung nhan tuyệt thế, trong mắt ánh lên nét cười sờ đầu cô bé đứng phía trước.
Sau lưng họ là một cây đại thụ.
"Đây là cha mẹ ta."
Cô bé chỉ đôi nam nữ trong bức ảnh của mình.
Chu Tự:
"...Ngươi đang chèn ép cha mẹ ta sao?"
Hắn định tìm một cơ hội ném ảnh chụp của người này vào thùng rác xả giận cho cha mẹ.
Cô bé nhìn Chu Tự, sau đó chỉ cậu bé trên bức ảnh của Chu Tự:
"Ngươi, Chu Tự."
"Đúng vậy, đó là ta."
Chu Tự gật đầu.
Người này biết tên hắn, không lấy gì làm lạ.
Thu Thiển cũng biết.
Tiếp đó cô bé lại chỉ vào chính mình trên bức ảnh bên cạnh, nói:
"Ta, Chu Ngưng Nguyệt."
Thấy Chu Tự vẫn ngơ ngác, nàng chỉ người nam trên tấm ảnh của mình, nói:
"Cha ta, cha ngươi."
"Mẹ ngươi, mẹ ta."
Nàng vừa nói vừa chỉ hình người phụ nữ trên tấm ảnh của Chu Tự.
Chu Tự sửng sốt.
Sau đó khó tin nhìn hai tấm ảnh chụp:
"Ý của ngươi là, cha ta là cha ngươi, mẹ ngươi là mẹ ta?"
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu.
Chu Tự cầm hai tấm ảnh chụp so đi so lại, hắn chẳng thấy giống chỗ nào cả.
Cha mẹ đi chỉnh dung rồi sao?
Mà họ có thêm một cô con gái từ lúc nào vậy?
"Vậy ngươi là muội muội của ta?"
Chu Tự quét mắt nhìn Chu Ngưng Nguyệt một lượt từ trên xống dưới.
Có thêm một muội muội, hình như cũng rất tốt.
Dù lúc còn nhỏ hắn từng nói với cha mẹ muốn có một anh trai có thể giúp hắn làm bài tập, không biết sao cha mẹ lại không đồng ý.
"Không phải muội muội."
Chu Ngưng Nguyệt ăn táo nghiêm nghị nói:
"Ta là tỷ tỷ của ngươi, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi."
Chu Tự:
"..."
Hắn nhìn ảnh chụp, phát hiện hóa ra không phải cha mẹ chỉnh dung, mà là do sức mạnh của thời gian.
Thời gian xuống tay có vẻ hơi ác.
Trả lại ảnh chụp cho Chu Ngưng Nguyệt, Chu Tự nhìn nàng chằm chằm:
"Ngươi không gạt ta chứ? Lớn hơn ta mấy tuổi, sao trông lại chỉ có tám chín tuổi thế kia? Đúng rồi, ngươi vào bằng cách nào?"
"Mẹ cho ta chìa khoá."
Chu Ngưng Nguyệt lấy ra một chùm chìa khóa, tiện thể lấy ra cả một tấm bản đồ:
"Bản đồ cũng là mẹ đưa cho ta."
Tò mò, Chu Tự cầm bản đồ, mở ra xem.
Vẽ rất tỉ mỉ, Đông Tây Nam Bắc đều chú thích rõ ràng, quả nhiên dành cho dân mù đường.
Sau đó hắn bấm điện thoại gọi cho mẹ.
Hỏi Chu Ngưng Nguyệt này có ích gì?
Đương nhiên là trực tiếp hỏi mẹ sẽ ra vấn đề ngay.
"Nhanh thế đã hết tiền sinh hoạt rồi?"
Liễu Nam Tư vừa nhận điện thoại đã hỏi ngay.
"Ta tìm được việc rồi, ta gọi hỏi chút chuyện thôi."
Chu Tự nhìn Chu Ngưng Nguyệt đang lục lọi đồ ăn trong tủ lạnh, nhỏ giọng hỏi người ở đầu bên kia điện thoại:
"Mẹ, có phải ta có muội muội gì đó không?"
"Không có."
Liễu Nam Tư lập tức phủ nhận, ngay sau đó đã nói ra một sự thật phũ phàng:
"Ngươi có một tỷ tỷ đấy, chắc là đang trên đường đến tìm ngươi rồi. Bây giờ người biết đến ngươi ngày càng nhiều, tỷ tỷ ở cùng ngươi an toàn hơn. Nếu muốn tu luyện cứ hỏi tỷ tỷ ngươi. Còn chuyện gì không? Nếu không còn chuyện gì thì ta dọn dẹp đóng cửa đây. Đúng rồi, ngươi với Thu Thiển sao rồi? Hôm nay có gọi điện thoại cho nàng không?"
"Mẹ, vậy người làm đi, ta cúp đây."
Nói xong Chu Tự cúp điện thoại cái rụp.
Thu Thiển...
Có muốn liên lạc cũng chẳng được, lúc nào tìm cơ hội nói với mẹ sau vậy.
"Bây giờ tin ta là tỷ tỷ ngươi rồi chứ?"
Chu Ngưng Nguyệt đứng cạnh tủ lạnh nhồm nhoàm ăn táo, nhìn Chu Tự.
"Vẫn không thể tin được."
Chu Tự lắc đầu.
Ai mà lại tin một cô bé tám chín tuổi lại là tỷ tỷ ruột của mình được chứ?
"Nguyệt tỷ thấp như này là vì chưa trưởng thành sao?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Không phải ngươi không tin ta là tỷ tỷ của ngươi sao?"
"Tin hay không và gọi thế nào là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Do công pháp đấy."
Chu Ngưng Nguyệt ngồi vào cái ghế cạnh bàn ăn nói:
"Thứ công pháp ta tu luyện khá kỳ lạ, mỗi một phẩm lại là một lần luân hồi. Cứ tuần tự luân hồi từ tám đến mười tám tuổi. Lúc ở bát phẩm ta bắt đầu lùi dần từ mười tám tuổi, bây giờ thất phẩm, vừa đúng tám tuổi. Chờ ta lên đến trung tam phẩm lục phẩm, sẽ lại là mười tám tuổi."
"Công pháp Thiên Sơn Đồng Mỗ, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn?"
Chu Tự hơi chấn kinh.