Khiến nàng không thể xác định người đến là người mình hay người của đối phương.
Nếu là người của đối phương, vậy thì sẽ cực bất lợi với nàng.
Sau đó các nàng thấy một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ, là Hắc Thử.
"Cũng là người của Thập Nhị Tịnh Đường?”
Trong lòng Thu Thiển cảnh giác, đang nghĩ có nên trực tiếp ra tay hay không.
Bạch Cẩm cũng có chút kinh ngạc, những người khác của Thử Đường tới?
Không đúng, đó là Hắc Thử của nàng.
Két!
Cánh cửa vốn không mấy nguyên vẹn bị đẩy ra, có người tiến vào.
Vì tường cũng đã đổ vỡ lỗ chỗ, cho nên bọn họ sớm đã mơ hồ thấy được vóc dáng người kia.
Thân cao chừng một mét tám, hẳn là nam nhân.
Có điều không phải tu chân giả, còn phải quan sát xem sao.
Xem có bị trận pháp áp chế linh khí hay không.
Rất nhanh, người đó đã đi đến, là một nam tử cầm một con Hắc Thử, cụ thể thế nào thì không rõ, chỉ thấy được hình dáng lờ mờ.
Nhưng có một điều có thể rõ ràng, đó chính là đối phương không bị áp chế linh khí.
Là người bình thường.
Như vậy, Bạch Cẩm thở phảo nhẹ nhõm, giật cả mình, hóa ra chỉ là người bình thường.
Xem ra chỉ đi ngang qua, cũng không phải đến hỗ trợ đối phương.
Thu Thiển cũng phát hiện đối phương là người bình thường, như vậy thì không cần quá lo lắng, nhưng mà...
Sao người bình thường lại có lá gan lớn như vậy được?
Túm Hắc Thử, đi vào trong cái trận pháp tối om giơ tay không nhìn rõ năm ngón này?
Có vấn đề.
Nàng vô thức thủ thế phòng bị, đề phòng bị tập kích.
Chu Tự tìm được nơi phát ra ánh sáng đỏ, đẩy cửa đi vào.
Bước vào, hắn thấy có hai bóng người mơ hồ.
Một người mang mạng che mặt, một người thì...không mang.
Hẳn đều là nữ, mà vây quanh hai người này đều là mắt chuột đỏ lòm.
Nhìn cũng không giống là bị chuột tấn công, ngược lại giống người nuôi chuột hơn.
"Nơi này đúng là tối, cảm giác tối hơn bên ngoài nhiều, thật không bình thường."
Không nên ở đây lâu, nhanh xử lý cho xong đám chuột kia thôi.
Sau đó hắn giơ cao con chuột nhìn hai bóng người mơ hồ, cất giọng hỏi:
"Con chuột này là của ai?"
Giọng nói đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn hơi khàn khàn.
Lần sau không nên cho ma chủng ăn quá nhiều khiến hắn đủ đen đủi.
"Là sủng vật của người ta."
Giọng Bạch Cẩm cười cợt:
"Ca ca thấy có vấn đề gì sao?"
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Bạch Cẩm thấy đối phương đúng là người bình thường.
Cùng lắm cũng chỉ là to gan chút mà thôi.
Nghe có người trả lời, Chu Tự liền quay sang phía người không che mặt, chân thành nói:
"Nếu không trông sủng vật cho kỹ, để chạy loạn dễ chết lắm."
"Dễ chết?"
Bạch Cẩm vẫn duy trì nụ cười như cũ:
"Ở chỗ ca ca, chẳng phải nó vẫn sống tốt hay sao?"
Rắc!
Chu Tự đưa tay vặn gãy chuột cổ, sau đó vứt sang một bên, nói với Bạch Cẩm:
"Ngươi nhìn đi, chết rồi đấy thôi?"
Nét mặt tươi cười của Bạch Cẩm nháy mắt đông cứng lại.
Nhất thời cảm thấy người trước mắt có chút...tàn bạo.
Nhưng ngay lập tức nàng đã nổi giận.
Nàng dịch chuyển thân thể, định giáo huấn cái tên đột nhiên xuất hiện này một chút.
Rất nhanh, chỉ một cái xẹt qua thôi, nàng có thể làm cho đối phương không thể động đậy.
Dám động vào Hắc Thử của nàng sẽ luôn phải trả giá đắt, không phải sao?
Ngay khi nàng định ra tay thì trong nháy mắt, bên tai lướt qua một làn gió nhẹ, mái tóc dài rủ xuống bay bay trong gió.
Cảm nhận được điều đó, con ngươi Bạch Cẩm co rút, bởi vì nàng thấy bên người nàng đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Là người bình thường kia.
Hắn, hắn tới lúc nào?
Tiếp theo, bên tai của nàng vang lên một giọng nói khàn khàn:
"Một quyền này của ta có 30 năm công lực, ngươi chống đỡ nổi sao?"
Lời vừa dứt thì ầm một tiếng, tựa như có tiếng nổ vang lên bên tai.
Bạch Cẩm cảm giác bụng mình bị vật gì đó thật đáng sợ đánh tới.
Răng rắc.
Tiếng xương cốt của nàng gãy rời.
Máu huyết bắt đầu quay cuồng, cơn đau nhức kịch liệt tràn tới.
Phụt!
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hai chân nàng dời khỏi mặt đất.
Sức mạnh đánh tới khiến nàng không thể đứng vững.
Rầm!
Thân thể nàng đụng vào tường, bức tường cũng theo đó sụp xuống
Uỳnh uỳnh!
Bạch Cẩm lăn hai vòng trên mặt đất, khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự.
Nam tử đó đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng giờ phút này lại như một cơn ác mộng từ trong bóng tối.
"Ngươi..."
Ọc!
Máu tươi cứ thế ộc ra.
Nàng muốn chạy trốn, nàng biết chắc chắn mình đã đắc tội vị tiền bối này ở đâu đó rồi.
Có liên quan đến Thánh Tử?
Nàng không biết, nhưng bây giờ nhất định phải trốn, nhưng mà ở trong trận pháp, nàng không cách nào sử dụng pháp lực.
Muốn hại chết chính mình hay sao.
"Ồ, thế mà đỡ được thật kìa."
Nhìn đối phương nhảy nhót tưng bừng, Chu Tự hơi kinh ngạc.
Nghe vậy, lòng Bạch Cẩm rối loạn, không dám ở lại thêm giây phút nào nữa.
Nàng phun ra một ngụm máu.
Sau đó máu tươi bao vây lấy nàng cùng biến mất tại chỗ.
Huyết Độn.