Một lúc sau, Thu Thiển bôi thuốc cho Chu Tự. “Suýt.” Chu Tự hít khí lạnh: “Thu tỷ nhẹ thôi, nhẹ thôi.” Lúc này Chu Tự đứng một bên, để Thu tỷ bôi thuốc giúp. Không phải hắn không muốn ngồi, mà không ngồi nổi. Tay chân đều bị thương, mặt không cẩn thận cũng bị đánh một cái. “Ngươi nói xem ngươi để yên cho mẹ ngươi đánh thì chẳng phải tốt rồi ư? Bây giờ khắp người từ trên xuống dưới đều là vết thương.” Thu Thiển nén giận nói. “Né tránh thì bớt bị đánh.” Chu Tự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.