“Không phải.” Tiểu Tĩnh nhìn chằm chằm Thu Thiển và Chu Tự, nói rõ từng chữ: “Các ngươi là tội nhân.” Tội nhân? Chu Tự và Thu Thiển đều sửng sốt. Tiểu Tĩnh nhìn chằm chằm họ tiếp tục nói: “Chúng ta vốn thích ứng với sự lạnh lẽo của bóng tối, nhưng các người xuất hiện khiến bọn ta cảm nhận được hơi ấm, đồ ăn ngon, quần áo đẹp, chăn ấm áp, còn có tương lai tươi sáng .Các ngươi như tia sáng chiếu vào bóng tối, mang theo hy vọng nhưng lại muốn rời đi. Trông thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.