Tống Võ mơ màng, vẫn chưa hiểu rõ vì sao đã bị bắt về. Lúc này anh ta vẫn choáng váng.
“Đồng chí công an, tôi… Tôi phạm phải chuyện gì?”
“Phạm phải chuyện gì cậu còn không biết sao? Biết Cố Nam Huyền chứ? Hôm nay cô ấy nhảy lầu trong trường học.”
Nghe nói Cố Nam Huyền nhảy lầu, Tống Võ càng choáng váng.
“Nhảy lầu, vì sao cô ấy lại nhảy lầu?”
Công an trợn trừng mắt: “Bởi vì cậu đó! Cậu giả tạo thư từ nói cô ấy có quan hệ thân mật với cậu, sau đó chê nghèo yêu giàu vứt bỏ cậu. Cô ấy không chịu nổi người khác chỉ trỏ, luẩn quẩn trong lòng.”
Tống Võ chấn kinh: “Sao phải đến mức nhảy lầu? Chuyện nhỏ thế này, sao lại…”
“Chuyện nhỏ sao? Cậu có biết chuyện này khiến con gái nhà người ta thương tổn đến mức nào không? Vậy mà trong miệng cậu lại là chuyện nhỏ. Cậu có biết, suýt chút nữa cậu đã hại c.h.ế.t một mạng người rồi hay không? May mà cô gái ấy không vấn đề gì, nếu cô ấy c.h.ế.t thật, có b.ắ.n c.h.ế.t cậu mười lần cũng không đủ.”
Bắn chết? Vừa nghe thấy hai chữ này, Tống Võ đã bị dọa choáng váng, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa.
“Đồng…… Đồng chí công an. Tôi…… Tôi…… Chuyện này không liên quan tới tôi. Cô ấy… Cô ấy nhảy lầu là do chính cô ấy muốn tự sát. Không liên quan tới tôi!”
“Sao lại không liên quan, nếu cậu không bịa đặt bôi nhọ, cô ấy sẽ nhảy lầu sao?” Công an vỗ bàn một cái, khiến Tống Võ sợ tới mức nhảy dựng lên.
Công an nói thẳng: “Chúng tôi đã thẩm tra đối chiếu chữ viết, những lá thư đó căn bản không phải được viết ra từ tay Cố Nam Huyền! Trừ phi……”
Công an liếc mắt nhìn Tống Võ một cái, dừng một lát mới nói tiếp: “Trừ khi cậu có chứng cứ khác có thể chứng minh mình không bôi nhọ. Như vậy chuyện giữa cậu và Cố Nam Huyền sẽ thuộc về vấn đề tình cảm cá nhân, Cố Nam Huyền luẩn quẩn trong lòng, tuy rằng một phần là vì cậu, nhưng cậu không cần chịu trách nhiệm trong chuyện này.”
Câu này khiến Tống Võ lập tức hiểu ra, anh ta buột miệng thốt lên không chút suy nghĩ: “Có! Tôi có! Tôi có quần áo Cố Nam Huyền từng mặc. Ở ngay trên người tôi, vừa rồi đã bị các anh cầm đi.”
Công an mang một cái túi trong suốt tới, bên trong đựng một bộ nội y của phái nữ đã sử dụng.”
“Thứ cậu nói chính là thứ này?”
Tống Võ gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng! Chính là thứ này!”
Công an lại hỏi: “Sao cậu lấy được nó?”
“Tôi… Đương nhiên là khi chúng tôi thân mật, cô ấy để lại chỗ tôi rồi.”
Công an: “Sao cậu có thể chứng minh thứ này là của Cố Nam Huyền?”
“Nó… Nó là của Cố Nam Huyền, còn phải chứng minh thế nào?”
“Trên bộ quần áo này không viết tên Cố Nam Huyền. Ai biết có phải cậu lấy đồ của mẹ, hay chị em gái nhà cậu ra để giả tạo chứng cứ hay không? Cũng có thể cậu tùy tiện mua một bộ trong cửa hàng. Không thể chứng minh đồ là của Cố Nam Huyền, sẽ không chứng minh được quan hệ giữa cậu với đối phương. Với việc làm giả thư từ của mình, cậu sẽ bị khép vào tội bịa đặt bôi nhọ.”
Bịa đặt bôi nhọ, sẽ bị b.ắ.n chết!
Tống Võ vẫn nhớ kỹ mấy chữ này, anh ta lập tức sốt ruột, nói không chọn lời: “Đồ là do cô của tôi trộm ra từ phòng Cố Nam Huyền, sao có thể không phải là đồ của cô ấy?”
Công an ngẩng đầu nhìn đối phương một cái: “A, là ăn trộm sao?”
Tống Võ:……
Công an nói tiếp: “Cậu từng nghe nói tới tội lưu manh chưa?”
“Nghe… Từng nghe rồi… Không! Không phải! Đồng chí công an, anh có ý gì? Tôi… Tội lưu manh? Tôi chưa làm gì Cố Nam Huyền!”
“Tội lưu manh không nhất định phải có liên quan với phụ nữ, giả tạo chứng cứ, tung tin đồn, tụ tập đánh nhau, đều phải. Trong đó làm nhục phụ nữ mang tính chất ác liệt nhất, cũng không nhất định phải phát sinh quan hệ thực chất.”
“Cậu dây dưa với Cố Nam Huyền vài lần, dùng ngôn ngữ quấy rầy, phá hoại đạo đức xã hổi, vài lần lén lút trèo tường vào trường học, làm ồn ào trước mặt công chúng, hiệu trưởng, giáo viên khuyên can không chịu nghe, làm nhiễu loạn trật tự trong trường, giả tạo thư từ, và ăn cắp quần áo của người khác để bôi nhọ, khiến danh dự của Cố Nam Huyền bị hao tổn, tổng hợp lại đã đủ để cấu thành tội lưu manh.”
“Hôm nay, Cố Nam Huyền còn chịu ảnh hưởng bởi hành vi của cậu gây ra, tinh thần suy sụp quyết định nhảy lầu, thiếu chút nữa đã xảy ra án mạng, là tình tiết nghiêm trọng, tính chất ác liệt. Dựa theo quy định pháp luật hiện giờ, phải xử lý nghiêm.”
Công an giơ tay làm thủ thế b.ắ.n chết.
Tống Võ sợ tới mức thiếu chút nữa đã đái trong quần, sắc mặt anh ta đại biến: “Không! Tôi…… Tôi không thương tổn Cố Nam Huyền. Tôi…… Tất cả những chuyện này không phải do tôi nghĩ ra. Là cô của tôi! Là bà ấy đã trộm quần áo, là bà ấy bảo tôi làm như vậy! Đều do bà ấy! Không phải tôi! Các anh đừng bắt tôi, bắt bà ấy đi! Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”
Hai đồng chí công an phụ trách thẩm vấn nhìn nhau một cái.
“Bắt người đi!”
Tác giả có lời muốn nói: Khả năng có vài người sẽ cảm thấy Tống Võ chỉ dựa vào một phong thư chữ viết khác hoàn toàn đã tạo nên tin đồn bốn phía là vô lý, cảm thấy học sinh trong trường đều nhược trí, nhưng đây là sự thật đã từng xảy ra.
Khi tôi còn học cấp ba, có một cô gái, luôn có người nói cô ấy lẳng lơ, lan truyền đều y như thật, nhưng lại không có chút chứng cứ nào. Hơn nữa nghe còn rất giả. Tốt xấu gì Tống Võ cũng có lá thư, còn cô gái kia lại không có gì, nhưng lời đồn đãi vẫn nổi lên bốn phía, ầm ĩ tới mức cả trường đều biết, còn có rất nhiều người thật sự cảm thấy tin đồn ấy là đúng sự thật. Khi đó tôi đã rất khiếp sợ.
Sau này khi lớn lên, đi nhiều thấy nhiều, đặc biệt là rất nhiền “Tin nóng” trong giới giải trí đều không hề có chứng cứ, hơn nữa đa phần nhìn qua đều rất giả, kết quả, vậy mà có rất nhiều người tin đó là sự thật.
Thấy nhiều không trách, cho nên các bạn đừng cảm thấy thủ đoạn của Tống Võ thấp kém, người tin anh ta đều là kẻ ngốc. Thực tế, ngoài đời có không ít chuyện như vậy.