Cửa cục công an.
Người nhà họ Tống tới hỏi thăm tình hình và người nhà họ Cố chạm mặt nhau, oan gia ngõ hẹp, hiện trường lập tức loạn như một nồi cháo heo. Ai có thể nghĩ đến, người hai nhà ngày xưa luôn thân mật khăng khít, bây giờ đã hóa thành kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt.
Mẹ Tống vừa xuất hiện, đã chỉ tay vào mặt đám người Cố Trường Quý mắng, thậm chí còn xông lên đánh.
“Đều tại chúng mày! Trả lại con trai cho tao! A Võ nhà chúng tao mới mười chín tuổi! Nó còn trẻ như vậy, đã bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi! Đều do chúng mày làm hại!”
Sao đám người Cố Trường Quý có thể để người khác tùy ý bắt nạt không đánh trả, bọn họ trực tiếp đẩy mẹ Tống ra.
Cố Đại Phát chửi ầm lên: “Bà có biết xấu hổ hay không? Chúng tôi còn chưa tìm nhà họ Tống tính sổ đâu, vậy mà các người không biết xấu hổ đã đổ hết lỗi lầm trong chuyện Tống Võ lên đầu chúng tôi! Tống Võ bị b.ắ.n chết, là nó xứng đáng! Nhà chúng tôi mới oan uổng đây này! Rõ ràng là Tống Võ thấy sắc nảy lòng tham, quấn lấy mẹ tôi nhờ bà ấy giúp đỡ, mẹ tôi nể tình thân thích, không có cách nào mới đồng ý, kết quả bị nó liên lụy rơi vào kết cục này!”
“Tống Võ còn không biết xấu hổ nói tất cả là do mẹ tôi nghĩ ra. Sao hả? Còn muốn đẩy hết tội lỗi lên người mẹ tôi sao? Cho rằng làm vậy là mình có thể thoát thân à? Phi! Nằm mơ ăn rắm đi! May mà đồng chí công an anh minh, không bị nó lừa! Loại người như nó, c.h.ế.t cũng đáng đời! Nếu thành công được lợi gì nó chiếm hết, sảy ra chuyện lại muốn đẩy cho một mình cô ruột của nó gánh tội! Cũng không nhìn xem trước kia cô ruột thương nó thế nào! Đồ vô lương tâm! Tai họa kiểu này sống làm gì, c.h.ế.t cho rộng đất!”
Có người mẹ nào chịu đựng được khi nghe thấy con trai nhà mình bị người ta mắng như vậy?
Mẹ Tống tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Mày câm miệng! Mày mới đáng đời! Mày mới đáng chết! A Võ nhà chúng tao thế nào, tao biết. Nó vẫn là trẻ con, chắc chắn là do Tống Ngọc Mai đã nói gì đó với nó, nó mới làm ra chuyện kiểu này! Đừng cho là tao không biết, nhà chúng mày thấy Cố Nam Sóc mở cửa hàng kiếm được tiền ghen ghét tới mức nào. Mày dám thề chúng mày không lẩm bẩm bên tai A Võ chuyện này không? Nếu không phải vì chúng mày, sao A Võ lại sinh ra ý nghĩ xấu đó?”
“Dù Cố Nam Huyền có đẹp đi chăng nữa, cũng có thể đẹp đến mức nào? Trên đời này người xinh đẹp không chỉ có mình cô ta, điều kiện A Võ nhà chúng tao đâu kém, còn sợ không cưới được vợ đẹp sao? Tao thấy tám phần là nhà chúng mày muốn thông qua hôn sự của A Võ với Cố Nam Huyền để nhúng ta vào cửa hàng nhà người ta! Bàn tính đánh hay lắm, chỉ đáng thương cho A Võ nhà tao thôi, thằng bé quá tin người, bị chúng mày lợi dụng! A Võ ơi!”
Người nhà họ Cố nhe răng trợn mắt, từng gặp qua vô sỉ nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy.
Cố Trường Quý gạt Cố Đại Phát đang đỡ mình ra, chỉ vào cha Tống bên cạnh, nói: “Bây giờ xảy ra chuyện nhà ông lại trách chúng tôi, Đừng quên, dù Ngọc Mai có làm gì đó thật, bà ấy cũng là người nhà họ Tống các ông! Các ông muốn đánh muốn chửi thì đi tìm bà ấy, tìm chúng tôi làm gì? Muốn tính sổ đúng không? Được thôi! Tính nào, trùng hợp tôi cũng đang muốn tính một chút, nhà họ Tống các ông nuôi ra con gái như vậy gả qua nhà chúng tôi rồi, còn liên hợp với người nhà mẹ đẻ, hãm hại người nhà họ Cố chúng tôi. Chúng ta phải tính món nợ này thế nào đây?”
“Còn bà nữa!” Cố Trường Quý lại chỉ về phía mẹ Tống: “Đừng đứng đây khóc tang với tôi. Chuyện Tống Võ và Ngọc Mai tính toán, giấu diếm cả nhà chúng tôi, không ai trong chúng tôi biết chuyện, nếu không chúng tôi sẽ không để bọn họ làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này! Nhà họ Cố trong sạch mấy đời, căn chính miêu hồng, hoàn toàn bị hủy trong tay người nhà họ Tống các bà rồi! Vậy mà bà còn dám tìm tôi khóc tang! Bà sờ lương tâm mình hỏi một câu xem, kế hoạch của Tống Võ, bà thật sự không biết chút nào sao?”
Tiếng khóc của mẹ Tống dừng lại, nhất thời không biết đáp trả thế nào, bởi vì bà ta biết, nhưng bà ta bị Tống Võ thuyết phục. Nếu biết trước… Nếu biết trước kết cục nghiêm trọng thế này, có đánh c.h.ế.t bà ta cũng sẽ không để Tống Võ làm như vậy!
Nghĩ tới đây, mẹ Tống nằm liệt trên mặt đất, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Sao bà ta không ngăn cản con trai chứ? Vì sao? Nếu… Nếu lúc trước bà ta cảm thấy không ổn liền ngăn cản Tống Võ, có phải sẽ không…
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.
Sau góc ngoặt cách đó không xa, Cố Kiều núp sau lưng người nhà họ Cố, lạnh lùng nhìn tất cả cảnh này, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.