Tháng chín hắn gửi cho Phong Hoa bốn bản thiết kế, bây giờ đã là tháng mười một, cách thời gian giao bản thảo quý sau còn hơn một tháng, thật ra không cần quá vội vàng. Nhưng đang lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, sớm muộn gì cũng phải vẽ, Cố Nam Sóc bèn vẽ ra bản thiết kế gia cụ trước.
Lương Chấn Bang tò dò hỏi: “Nói đến thiết kế, đột nhiên tôi nhớ tới, trước đây cậu giao cho tôi hai phần tư liệu thiết kế đồ chơi. Một phần là con quay, s.ú.n.g bong bóng, đàn piano cầm tay, một phần khác tôi không nhìn ra được nó là thứ gì, cậu cũng không đặt tên cho nó. Hơn nữa mấy thứ đó cũng quá lớn nhỉ? Cậu còn nói chỉ cần làm ba bốn phần, tôi nghĩ chắc cũng không dùng để bán. Cậu cần mấy thứ đó làm gì?”
Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Bí mật!”
Đồ làm ra đương nhiên có tác dụng của nó rồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Cộc cộ cộc.
Tiếng đập cửa vang.
“Mời vào!”
“Tổng giám đốc Cố, bên ngoài có một người phụ nữ nói muốn gặp ngài.”
Lương Chấn Bang nhíu mày: “Không phải lại là Lưu thiến chứ!”
Nói tới Lưu thiến, anh ta hừ mũi một tiếng: “Người phụ nữ này đúng là đầu óc không bình thường. Vì đứa em trai hỗn xược, từ bỏ cả chồng con. Cậu nói xem, đã biết rõ Lưu Đại Đệ có tham gia vào việc hại con trai mình rồi, sao bà ta vẫn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì như vậy? Bà ta toàn tâm toàn ý cứu em trai, không suy xét tới cảm nhận của con trai mình một chút nào sao?”
Lương Chấn Bang bĩu môi: “Hơn nữa, Lưu Đại Đệ đã bị phán xử rồi, bây giờ bà ta tới cầu xin thông cảm, còn có ích lợi gì? Ai… Lần trước tôi nghe nói, không biết ai chỉ chiêu cho bà ta, nói có thể kháng cáo lật lại bản án. Bà ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vô cùng tin tưởng người kia. Lý Thủ Nghĩa còn tới nhắc nhở bà ta vài lần, lần nào cũng bị bà ta đuổi về, còn nói Lý Thủ Nghĩa không muốn thấy Lưu Đại Đệ sống tốt, hận không thể tống Lưu Đại Đệ vào tù cả đời. Kết quả…”
Lương Chấn Bang nhún vai: “Một vạn đồng bị lừa sạch sẽ, cuối cùng không vớt được gì. Lý Thủ Nghĩa khuyên bà ta tới đồn công an báo án, làm nhanh chút, nói không chừng còn có thể bắt được đối phương, lấy lại được chút tiền. Bà ta lại không chịu, cứ khăng khăng nhận định là đối phương cầm tiền tới thủ đô tìm biện pháp. Lý Thủ Nghĩa khuyên không được, muốn báo cảnh sát thay bà ta, còn bị bà ta liều mạng ngăn cản. Ngăn cản không được bà ta còn nói với công an, không được tin lời Lý Thủ Nghĩa, Lý Thủ Nghĩa cố ý hại bà ta.”
“Thiếu chút nữa Lý Thủ Nghĩa đã bị bà ta làm cho tức chết. Bản thân bà ta không chịu nói thật với công an, công an không biết rõ giao dịch cụ thể giữa bọn họ, cũng không nhúng tay vào điều tra. Có điều, đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng người kia đầu, có lẽ bây giờ bà ta đã nhìn rõ hiện thực rồi.”
Nói xong, Lương Chấn Bang ngập ngừng: “Không phải bà ta nhìn rõ hiện thục, thấy không thể trông cậy vào người kia, lại tới quấn lấy cậu chứ?”
Bảo vệ vào báo tin lắc đầu: “Không phải Lưu thiến! Là một người phụ nữ lạ mặt. Bà ấy nói bà ấy là vợ của Liêu Phong.”
Cố Nam Sóc & Lương Chấn Bang:???
Vợ của Liêu Phong tới tìm bọn họ làm gì? Cũng xin thông thảm giống Lưu Thiến sao?
Vậy cũng không đúng! Chuyện trộm bản thiết kế chỉ là chuyện nhỏ, tội danh trên người Liêu Phong rất nhiều. Hơn nữa ngày mai Liêu Phong bị hành hình rồi, còn xin thông cảm làm gì? Bây giờ có thông cảm cũng không kịp.
Bảo vệ thấy hai người do dự, lại mở miệng: “Bà ấy còn nói, ngài gặp bà ấy một lần, chắc chắn không thua thiệt.”
Cố Nam Sóc:……
Được! Gặp thì gặp thôi. Trên địa bàn nhà mình, hắn còn sợ cái gì?
*******
Vợ của Liêu Phong là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên cổ trên tay đều trống trơn. Mấy tên đàn em đi theo Liêu Phong đều đeo vàng đeo bạc đầy cổ, cô ả Tiểu Liên kia càng giống vị phu nhân xinh đẹp, nhưng vợ chân chính của ông ta lại rất thuần tịnh. Diện mạo của đối phương hoàn toàn trái ngược với Tiểu Liên, mặt mày ôn hòa, không trương dương, không diễm lệ, không hề có tính xâm lược. Đặt trong đám người, không nói là mờ nhạt trong biển người, ít nhất liếc mắt một cái cũng không để lại ấn tượng gì.
Nhưng nhìn càng lâu sẽ càng cảm thấy, thật ra ngũ quan của đối phương không tồi, càng nhìn càng thoải mái.
“Hôm nay tôi tới gặp các cậu vì có hai việc. Thứ nhất cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa Liêu Phong vào tù.”
Cố Nam Sóc:???