Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Cố Nam Sóc lập tức nghĩ tới, hai đứa con ở này, chắc hẳn chính là Cố Trường Phú và Liễu Như Ngọc.

Không, Cố Trường Phú là thật. Còn Liễu Như Ngọc… Có lẽ không phải là Liễu Như Ngọc thật.

Nguyễn Chính Huân hé miệng, run rẩy nói tiếp: “Vốn dĩ bác cho rằng cha mẹ và Tiểu Nguyệt Lượng đều không còn nữa, ngoài việc bái tế hàng năm ra, không thể làm gì khác. Mãi cho tới khi Tố Vân gặp các cháu. Sau khi Tố Vân nói với bác về diện mạo và tên của các cháu, trong lòng bác lập tức nảy sinh nghi hoặc. Đặc biệt là Tố Vân còn nói mẹ của các cháu tên là Liễu Như Ngọc.”

Trước đây, bên người Tiểu Nguyệt Lượng có một cô hầu gái, cùng lớn lên với con bé, tên là Liễu Như Ngọc. Trước đây, khi nghe được tin nhà họ Nguyễn chỉ còn hai đứa con ở sống sót, bác không biết cụ thể là ai, cộng thêm khi đó đang vạn phần bi thống, không có tâm trạng nào đi điều tra. Nếu là Liễu Như Ngọc, cũng có khả năng đó. Nhưng vẻ ngoài của Liễu Như Ngọc hoàn toàn khác Tiểu Nguyệt Lượng. Các cháu lại… Cho nên bác đã nghĩ, biết đâu…Biết đâu Tiểu Nguyệt Lượng vẫn chưa chết! Dù sao khi bác trở về cũng chỉ nhìn thấy phần mộ, mà người trong mộ đã hóa thành xương trắng, bác…”

“Bác đã cố ý về Dung Thành một chuyến, mở phần mộ của Tiểu Nguyệt Lượng ra. Năm đó khi rời mộ, nghĩ người c.h.ế.t là lớn nhất, bác chưa từng cẩn thận xem xét, bây giờ sau khi lấy hài cốt ra xếp lại thành hình người, cẩn thận đo đạc lại, bác phát hiện ra chiều cao không đúng. Nhà họ Nguyễn chúng ta có gốc gác từ vùng Đông Bắc, cao hơn chiều cao bình thường của người phía nam. Khi bác ra nước ngoài, Tiểu Nguyệt Lượng đã cao một mét sáu mươi lăm rồi, mà bộ hài cốt kia, tính theo xương cốt khi còn sống, người này cao nhất cũng chỉ một mét sáu mươi.”

“Còn một điểm nữa, khi còn nhỏ Tiểu Nguyệt Lượng từng bị ngã từ trên cây xuống, tay trái gãy xương, nhưng nhìn từ xương cốt tay trái của thi thể, lại không có bất kỳ dấu vết đứt gãy nào. Người đó không phải là Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn chưa chết.”

Nguyễn Chính Huân lấy ra một tấm ảnh.

Trong ảnh chụp là một nhà ba người, có ông cụ Nguyễn, Nguyễn Chính Huân, và Nguyễn Tố Nga.

Khi đó, Nguyễn Tố Nga vẫn là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, thanh xuân hoạt bát, không giống người mẹ trong ấn tượng của bọn họ lắm. Nhưng từ đường nét khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra được, hai người bọn họ là một.

Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền đều kinh sợ, ánh mắt Cố Nam Sóc đảo qua Nguyễn Chính Huân, lại đảo qua Nguyễn Thành Trạch, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.

Nguyễn? Họ Nguyễn!

Hạt châu Thái Cực Công Đức từng nói với hắn, khi hạt châu nhận ra huyết mạch cuối cùng trong dòng tộc của chủ nhân c.h.ế.t đi, đoạn tuyệt huyết mạch, nó mới tự cởi bỏ phong ấn. Khi đó, Cố Nam Sóc cho rằng huyết mạch cuối cùng này là Cố Minh Cảnh. Nhưng nếu không phải thì sao?

Những thứ hạt châu cho hắn xem đều linh tinh vụn vặt, chỉ là những mảnh nhỏ, trong đó Nguyễn Thành Trạch không xuất hiện. Nhưng trong tiểu thuyết do hạt châu hóa thành từng xuất hiện một vị họ Nguyễn, là đạo diễn. Cố Kiều có giấc mơ làm minh tinh nổi tiếng, cô ta xuất đạo dưới tay vị đạo diễn họ Nguyễn này.

Đạo diễn Nguyễn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trong sách còn lộ ra một góc gia thế xa xỉ của người này, tuy không phải gia đình quân chính, lại không kém gia đình quân chính chút nào. Khi Cố Kiều và Nguyên Ứng còn đang ở trong tình trạng “Trên tình bạn, dưới tình yêu”, chưa đến mức thề nguyền sống chết. Cố Kiều từng có tình cảm với vị đạo diễn này, thậm chí còn từng lớn mật chủ động theo đuổi.

Nhưng mà đạo diễn Nguyễn không thích cô ta. Đối với vận may khiến người khác cực kỳ hâm mộ của cô ta, đạo diễn Nguyễn kia chỉ cảm thấy kiêng kị. Thậm chí vì thế còn né trách cô ta, cách xa cô ta, khiến Cố Kiều vô cùng mất mát, vô cùng khổ sở.

Sau đó, đạo diễn Nguyễn tuổi xuân c.h.ế.t sớm. Trong tiểu thuyết không viết rõ nguyên nhân tử vong của đối phương, đối với cha của người này chỉ dùng vài câu vài từ lướt qua, nói là không chịu nổi nỗi đau mất con, đột nhiên bệnh nặng, cũng qua đời.

Cố Nam Sóc nheo mắt lại, nếu thật sự là Cố Kiều…

Vậy thì tội trạng của cô ta đúng là nhiều không đếm xuể!

“Hai hạt châu Thái Cực này, bác nhớ rõ nó được đựng trong một cái tráp, cái tráp đó còn không?”

Câu hỏi của Nguyễn Chính Huân đã kéo lại ý nghĩ đang bay xa của Cố Nam Sóc.

“Vẫn còn!”

Hắn đứng dậy, lấy hộp gỗ ra. Nguyễn Chính Huân mở hộp gỗ, lấy một cây kim ra cắm vào khe hở bên trái, sau đó dùng sức ấn xuống tầng dưới. Tầng đáy bị lực tác động kêu lạch cạch, lập tức lộ ra tường kép bên trong.

Cố Nam Sóc trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ nghĩ tới trong cái tráp này còn có tường kép!

Trong tường kép chỉ có hai món đồ, một là bức ảnh có ông cụ Nguyễn, Nguyễn Chính Huân và Nguyễn Tố Nga, giống y hệt tấm ảnh Nguyễn Chính Huân mang tới. Thứ còn lại là một bức thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK