Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Chu.

Chu Mạn Mạn nửa nằm nửa ngồi trên ghế mây, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm. Trên lầu, thi thoảng lại có tiếng gào rống chửi rủa, tiếng chất vấn, khóc thút thít của Chu Uyển Đình – mẹ cô ấy, và tiếng ăn nói khép nép, giải thích xin tha của Thẩm Đào truyền đến. Giữa đó còn có tiếng ấm chén vỡ vụn vang lên.

Người giúp việc đứng ở cầu thang, một phút ngẩng đầu nhìn lên trên không dưới mười lần, cuối cùng không nhịn được, đi về phía Chu Mạn Mạn: “Thật sự mặc kệ à?”

“Mặc kệ! Tùy bọn họ đi. Má cứ yên tâm, trên lầu có dì Trần để ý rồi, không xảy ra chuyện đâu. Chỉ cần không xảy ra chuyện, cứ để bọn họ cãi nhau. Má Ngô, má đừng nhọc lòng. Tối nay, tôi muốn ăn vịt bát bảo, không phải mấy ngày trước tôi vừa hỏi được cách làm từ chỗ bạn mình sao, má thử lần nào chưa?”

“Thử rồi! Đảm bảo là hương vị cô chủ muốn! Nấu vịt bát bảo cần không ít thời gian, tôi đi chuẩn bị trước.”

“Cảm ơn má Ngô!”

Thấy đứa trẻ tự mình chăm sóc từ bé tới lớn làm nũng, má Ngô lập tức mềm lòng, trong đầu chỉ còn vịt bát bảo, sao còn tâm trí quan tâm tới chuyện trên lầu.

Má Ngô vừa đi chưa lâu, một người đàn em từng đi theo Chu Mạn Mạn tới căn biệt thự kia vào phòng, đưa một phần tài liệu cho cô ấy.

Chu Mạn Mạn nhướng mày: “Người đưa tin cho tôi là chồng trước của Hồ Dao Hoa? Vậy mà cô ta đã từng có một đời chồng?”

“Vâng!”

“Hôm nay người chồng kia cũng có mặt ở đó! Đợi chúng ta đi rồi, Hồ Dao Hoa phát hiện ra anh ta, hai người còn lôi kéo, cãi nhau một trận!”

Chu Mạn Mạn hứng thú hỏi: “Cãi nhau gì thế?”

Đàn em kể lại từng câu một, nghe xong khóe miệng Chu Mạn Mạn co giật, vẻ mặt không được tự nhiên: “Mẹ kiếp, Hồ Dao Hoa này đầu óc có bệnh à? Cô ta bỏ chồng bỏ con rồi, còn giở trò ngáng chân trồng trước, khiến anh ta không thể ngóc đầu lên được, bây giờ còn hùng hồn đòi tiền? Làm gì có thằng đàn ông nào hào phóng, không so đo hiềm khích trước đây như vậy?”

Nói xong, Chu Mạn Mạn lại chậc lưỡi: “Đúng là không nhìn ra, không chỉ từng kết hôn, còn từng có con, vậy mà lại nói với Lão Thẩm, mình xuất thân từ dòng dõi thư hướng, chẳng may gia đạo sa sút. Giả vờ ngây thơ, không rành thế sự, giống thiếu nữ vô tri bị Lão Thẩm lừa vào tròng. Hừ! Diễn trò giỏi thật đấy, có năng khiếu này sao không đi làm diễn viên nhỉ?”

Đàn em liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Có cần nói cho ngài Thẩm không?”

Ánh mắt lạnh lùng của Chu Mạn Mạn đảo qua, đàn em lập tức câm miệng.

Chu Mạn Mạn cười nhạ: “Nói cho ông ta làm gì? Để ông ta càng có lý do giảo biện, tự cho mình là vô tội, đổ hết lỗi lầm lên người Hồ Dao Hoa, tỏ vẻ yếu đuối và đáng thương trước mặt mẹ tôi sao? Ông ta thích bị lừa, cứ đề ông ta bị lừa đi!”

Nói xong, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua trang giấy: “Hồ Dao Hoa là người huyện Nguyên Hoa tỉnh Lâm Xuyên?”

“Vâng! Ý cô chủ là?”

“Tìm hai người tới quê quán của Hồ Dao Hoa một chuyến, tuyên truyền những việc cô ta từng làm, không cần thêm mắm dặm muối, cứ nói thẳng nói thật là được. Đã dám không danh không phận làm vợ bé, vậy thì phải có gan gánh vác hậu quả, cho rằng người thứ ba dễ làm vậy sao?”

Lúc Chu Mạn Mạn phất tay bảo đàn em lui ra ngoài, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phòng khách truyền tới.

Cô ấy đứng dậy nghe máy. Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: “Ông ngoại!”

“Ông đã biết chuyện cha cháu và người phụ nữ kia rồi, ông về ngay đây.”

Chu Mạn Mạn bĩu môi: “Ông về làm gì! Ông ngoại, cháu nói thẳng nhé, tuần trước cháu đã điều tra rõ chuyện này rồi. Ông cho rằng vì sao đến hôm nay cháu mới ra tay?”

Đầu bên kia im lặng.

“Ông ngoại, lâu rồi ông không về Cảng Thành. Ông Lý và ông Lưu bên đó không kéo ông đi tụ họp với bọn họ à?”

“Cháu không muốn ông về sao?”

“Ông ở bên đó chơi vui vẻ thoải mái, câu cá, chơi cờ với bạn già, tìm việc vui để làm không tốt hơn sao?”

“Mạn Mạn, ý cháu là…”

Chu Mạn Mạn thở dài: “Ông ngoại, năm đó ông đã không thể đối xử nhẫn tâm với mẹ cháu rồi, nếu không làm gì còn chuyện của cha cháu. Ông cho rằng sau nhiều năm, bây giờ ông có thể nhẫn tâm với mẹ cháu rồi sao? Nếu thật sự có thể, sẽ không bị mẹ cháu làm ầm ĩ đến mức đau đầu, đồng ý để cha cháu vào công ty, còn cho ông ta chức giám đốc.”

Ông cụ Chu cứng họng. Không thể không thừa nhận Chu Mạn Mạn nói đúng. Ông ấy hiểu hết đạo lý, nhưng lại không có cách nào nhẫn tâm với con gái mình, nên mới tạo ra cục diện như ngày hôm nay.

Chu Mạn Mạn chớp chớp mắt: “Cho nên! Trước tiên ông cứ ở lại Cảng Thành thêm một khoảng thời gian nữa, đừng vội quay về. Bây giờ mẹ cháu đang rất tức giận, ồn ào muốn đuổi Thẩm Đào ra ngoài, ai biết mấy ngày nữa, Thẩm Đào nói vài lời hay dỗ dành bà ấy, bà ấy có thay đổi quyết định hay không. Đến lúc đó bà ấy bị lừa gạt, lại tới tìm ông làm ầm ĩ thì phải làm sao? Ông không có cách nào, không thể trêu vào, trốn tránh không tốt hơn à?Bên này cứ giao cho cháu đi. Cháu làm việc ông còn không yên tâm sao? Chẳng lẽ cháu lại hại mẹ ruột mình?”

Tất nhiên là sẽ không rồi.

Ông cụ Chu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy lời Chu Mạn Mạn nói cũng có lý, lập tức đồng ý luôn: “Được rồi! Vậy cứ làm theo lời cháu đi. Ông không về nữa, mẹ cháu có gọi điện thoại qua đây, ông sẽ giả vờ bận rộn, không nghe điện thoại. Cháu có việc gì thì gọi cho ông Lý, nhà ông Lý cháu ở ngay cách vách nhà ta, liên lạc cũng tiện.”

“Cảm ơn ông ngoại! Ông ngoại chơi vui vẻ nhé!”

Cúp điện thoại, Chu Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, nghe thấy Thẩm Đào càng nói càng khép nép, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý.

Lão Thẩm cho rằng ông ta có thể nhẫn nhịn dỗ dành được mẹ cô làm bùa hộ mệnh cho ông ta sao? Ha ha, lần này sợ là ông ta tính sai rồi. Chiêu trò kia của Lão Thẩm chỉ có tác dụng với mẹ cô, dáng vẻ kia của mẹ cô cũng chỉ có tác dụng với ông ngoại.

Đối với cô mà nói, cả hai đều không có tác dụng đâu!

Chu Mạn Mạn xoa xoa cằm, đột nhiên sinh ra xúc động muốn thử một phen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK