Tần Tư Viễn thật lòng nói lời cảm tạ như vậy, còn cúi người trước dân thường như hắn, sao Cố Nam Sóc lại không nhìn ra, người như vậy, không giống người cùng đường với nhà họ Nguyên.
Cố Nam Sóc nhìn về phía Tần Ngạn: “Tôi có thể hỏi một câu được không? Sao các cậu lại tới huyện Nguyên Hoa?”
“Hả?” Tần Ngạn có chút mê mang, hoàn toàn không rõ vì sao Cố Nam Sóc lại hỏi như vậy.
Cố Nam Sóc giải thích: “Chỉ là tò mò thôi. Nghe đám cướp kia nói chuyện với các cậu, nói gia thế của ba cậu đều không đơn giản, Nguyên Hoa chỉ là huyện thành nhỏ, sao các cậu lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này?”
“Chú Tư nhậm chức bên này, hai năm rồi chú ấy chưa về nhà, em hơi nhớ chú ấy, nên sau khi thi xong, trường học cho nghỉ mới mua vé xe qua đây thăm chú ấy.”
Trong mắt Tần Tư Viễn chứa đầy ý cười: “Từ nhỏ thằng bé này đã không cha không mẹ, chỉ thích quấn lấy tôi.”
Nói là quấn, thật ra lại có thể nghe được từ trong lời nói, quan hệ giữa hai chú cháu vô cùng thân thiết, anh ta thật sự rất thương yêu cháu trai mình.
Tần Ngạn nói tiếp: “Nguyên quán của mẹ Nguyên Ứng cũng ở bên này, nghe nói em định qua đây, cũng nảy sinh ý định về quê mẹ mình xem thử. Anh Quang Lâm cùng lớn lên bên người chúng em, thấy chúng em đã quyết, nghĩ nghỉ hè cũng không có việc gì làm, coi như ra ngoài du lịch, cũng đi theo để trải nghiệm.”
Chỉ là không ngờ, lần du lịch này thiếu chút nữa đã mất cả tính mạng.
Chậc!
Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm cảm thán. Tiếc cho Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn, đời trước chỉ có mình Nguyên Ứng sống sót trở về, cũng không biết có nên nói là mạng Nguyên Ứng cứng hay không.
Theo tình hình khi đó, nếu không phải do Nguyên Ứng xảy ra xung đột với đám cướp, còn để lộ thân phận, khiến đám cướp ban đầu chỉ muốn cướp bóc, mới nảy sinh ý định g.i.ế.c người. Có thể nói, Hứa Quang Lâm và Tần Ngạn bỏ mạng, ít nhất có một nửa trách nhiệm thuộc về Nguyên ứng.
Kết quả lại đúng với câu mọi người hay nói: Tai họa sống ngàn năm.
Cũng may đời này bi kịch không tái diễn.
Cố Nam Sóc lại hỏi một câu: “Vậy bốn kẻ cướp kia thì sao? Khi nào xử bắn?”
Chắc chắn là xử b.ắ.n rồi, căn bản không cần nghĩ cũng biết, bọn chúng sẽ không bao giờ có khả năng giữ được tính mạng.
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tần Tư Viễn trở nên phức tạp, anh ta không trả lời ngay, mà đẩy Tần Ngạn một cái: “Cháu ra ngoài một chút.”
“Vì sao?”
“Chú có vài lời muốn nói riêng với anh Cố.”
Tần Ngạn rất bất mãn, cậu nói thầm: “Lại như vậy rồi. Chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào, có đúng không? Lúc nào cũng như vậy! Cháu đã mười lăm tuổi rồi, còn coi cháu như đứa trẻ ba tuổi! Hừ!”
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng cậu ta vẫn đứng dậy ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Có biến cố gì sao? Bốn tên cướp kia chạy rồi? Hay là đã xảy ra chuyện khác?”
“Không chạy, vẫn đang bị giam giữ.”
Tần Tư Viễn thở dài: “Vốn dĩ tôi không nên nói chuyện này với anh Cố, nhưng nghĩ anh cũng là người bị liên lụy, còn chịu khổ không ít. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy anh Cố có quyền biết toàn bộ chân tướng, nên nói cho anh Cố đây biết rõ sự thật.”
Thấy sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc, Cố Nam Sóc cũng ngồi thẳng dậy.
“Không phải đám kẻ cướp kia trùng hợp gặp được ba đứa Tần Ngạn ra tay hào phóng mới quyết định cướp bóc bọn trẻ. Là vì có người nói với bọn họ, có ba cậu thiếu gia vừa tới huyện thành, trên người có không ít tài vật. Đặc biệt là trên cổ Nguyên Ứng có một chiếc mặt ngọc, được điêu khắc từ phỉ thúy đỏ, chất ngọc tinh tế, màu sắc tươi đẹp, là đỏ màu gà ngàn năm khó gặp, có giá trên trời, nên bọn cướp mới nảy sinh ý đồ xấu, theo dõi ba đứa trẻ hai ngày, tìm cơ hội ra tay.”
Cố Nam Sóc nghi hoặc: “Phỉ thúy đỏ? Tôi nhớ rõ Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm còn có một còn Tì Hưu ngọc và một chiếc vòng tay bằng gỗ tử đàn mà?”
Tần Tư Viễn cười khẽ: “Anh Cố cũng phát hiện vấn đề rồi, đúng không?”
Anh ta thở dài: “Tuy rằng phỉ thúy đỏ tự nhiên hiếm có thật, cũng rất đáng giá, nhưng nói giá của nó trên trời thì chưa tới mức ấy. Có rất nhiều thứ giá trị còn cao hơn, như Tì Hưu của Ngạn Nhi và vòng gỗ Tử Đàn của Quang Lâm, hai thứ đều không kém, vì sao đối phương không nói ra hai thứ này, chỉ nhắc tới phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng?”
“Nếu nói bởi vì đối phương chỉ nhìn thấy phỉ thúy đỏ của Nguyên Ứng cũng không đúng. Phỉ thúy đỏ được Nguyên Ứng đeo trên cổ, bị quần áo che khuất. Còn Tì Hưu của Ngạn Nhi và vòng gỗ Tử Đàn của Quang Lâm đều mang trên cổ tay, không phải càng khiến người ta chú ý hơn sao?”
Cố Nam Sóc lập tức hiểu ra: “Đối phương cố ý nói với đám cướp chuyện này, để dẫn dụ đám cướp bắt cóc ba người bọn họ. A, không đúng, chính xác hơn là dẫn dụ tới người Nguyên Ứng.”
“Không sai.”
Bây giờ Cố Nam Sóc coi như đã hiểu, vì sao vừa rồi khi nhắc tới Nguyên Ứng, sắc mặt Tần Tư Viễn lại khác thường như vậy rồi. Hắn híp mắt lại, hỏi: “Là ai?”