Hứa Tắc Nhân phụ họa: “Đúng thế. Có nhà ai làm ra món đồ chơi còn nghĩ tới chuyện phổ cập kiến thức y học, phòng cháy chữa cháy?”
Tần Thanh Vi lắc đầu: “Em không nói tới điểm này. Dưới cách làm kịch liệt của bà Tần, bọn họ trực tiếp ném tiền vào mặt Tư Viễn. Vừa rồi em còn lo lắng cậu ta sẽ chối từ, thậm chí nổi giận. Ai ngờ cậu ta lại không, ngược lại còn thản nhiên nói lời cảm ơn với chúng ta. Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không tỏ vẻ đòi báo đáp ân tình, vừa không mạnh mẽ đẩy tất cả trợ giúp ra ngoài cửa. Là người có khả năng làm chuyện lớn!”
Lại liên tưởng tới cách làm của Cố Nam Sóc khi đối mặt với đám cướp, lâm nguy không sợ, mặt không đổi sắc giả vờ nhát gan diễn trò, từng bước dẫn đám cướp rơi vào bẫy rập của mình, còn lợi dụng cách đặt mật khẩu âm đầu âm cuối câu truyền tin tức ra ngoài. Cho dù tâm trí, năng lực hay gan dạ sáng suốt, đều vượt xa người bình thường.
Cộng thêm khi sáng tạo ra món đồ chơi mới, còn không quên nhân tiện phổ cập một chút kiến thức khoa học. Mấy thứ kia nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại có ích cho dân, có lợi cho đất nước. Lòng dạ này và tâm ý này cũng không thể bỏ qua.
Kết hợp lại với nhau, Tần Thanh Vi biết người này sẽ không phải vật trong ao. Huyện Nguyên Hoa nho nhỏ, thậm chí xưởng đồ chơi nho nhỏ ở Bằng Thành sẽ không nhốt được hắn, một ngày nào đó hắn sẽ một bước lên trời.
Đáng tiếc, một nhân vật như vậy, họ La kia lại mơ tưởng dùng một vạn đồng mua đứt ân tình, trong lời nói còn kẹp d.a.o giấu kiếm khắp nơi, không lúc nào quên lộ ra ý cảnh cáo.
Ai! Đúng là càng già càng hồ đồ, làm việc càng ngày càng không đáng tin.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thanh Vi có chút phức tạp.
Khi bà La mới gả vào nhà họ Tần, bà ta cũng không phải người như hiện tại.
Khi ấy, bà ta đối xử với Tần Thanh Vi và Tần Thanh Giang anh trai cô rất tốt. Mẹ đẻ của hai người mất sớm, Tần Thanh Giang lớn hơn Tần Thanh Vi mấy tuổi, còn giữ lại một chút ấn tượng về mẹ ruột. Còn Tần Thanh Vi chưa từng gặp mặt mẹ ruột lần nào, bởi vậy đừng nói tới bài xích bà La, ngược lại còn vô cùng vui mừng bởi vì lần đầu cảm nhận được sự yêu thương che chở của mẹ.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau bà La mang thai, sinh ra Tần Tư An. Có con trai ruột, thái độ của bà La đối với con riêng lập tức trở nên lạnh nhạt, nhưng không tính là quá xấu.
Thay đổi chân chính bắt đầu từ khi bà La sinh ra đứa con trai thứ hai, Tần Tư Viễn. Có hai đứa con trai rồi, bà La cho rằng đã đứng vững gót chân ở nhà họ Tần. Đặc biệt là Tần Tư An lớn lên, dần dần lộ ra trí thông minh vượt xa bạn cùng lứa tuổi, được người thân bạn bè khen ngợi, được ông Tần yêu thích. Bà La cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bắt đầu có động tác nhỏ.
Ban đầu chỉ là vài trò vặt vãnh, ông Tần không phải người cẩn thận, hoàn toàn không phát hiện ra. Tần Thanh Giang và Tần Thanh Vi chịu thiệt không ít. Có lẽ là vài lần đều có thể dễ dàng thành công, mọi chuyện quá thuận lợi đã cổ vũ khí thế của bà La, cho nên sau này, bà ta còn dám nhúng tay vào trong quân đội, vọng tượng có thể hủy hoại tiền đồ của Tần Thanh Giang, thiếu chút nữa đã gây nên chuyện lớn.
Sự việc bại lộ, ông Tần nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng nhận ra được bộ mặt chân thật của người vợ kế. Nhớ tình cảm hồi trẻ với bà La, cũng nể mặt lũ trẻ, ông ta không ly hôn, nhưng lại mang theo Tư An và Tư Viễn bên người, tự mình giáo dưỡng, sợ bị bà La dạy hư.
Bà La hận cách làm của ông ấy không thôi, nhưng vẫn phải làm lành với hai anh em bọn họ. Được ông Tần dạy dỗ, tuy rằng hai anh em Tần Thanh Giang và Tần Thanh Vi không còn thân cận với bà La, nhưng quan hệ với Tần Tư An và Tần Tư Viễn còn tính không tồi.
Chỉ tiếc, Tần Tư An tuổi xuân c.h.ế.t sớm. Mà cái c.h.ế.t của anh ta cũng trở thành tâm bệnh trong lòng Tần Tư Viễn, cho nên sau khi xảy ra chuyện Thẩm Tố Tâm, quan hệ mẹ con giữa Tần Tư Viễn và bà La lại tràn ngập nguy cơ, gần như đã đến tình trạng đối chọi quyết liệt.
Điểm này, người nào trong nhà họ Tần cũng nhìn ra được, chỉ có bà La là chưa chịu tin mà thôi.
Ai…
Tần Thanh Vi thở dài, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng cho Tần Tư Viễn.
Nhà họ Cố.
“Chị Hứa nói mình đã hơn bốn mươi, nhưng chị thấy cùng lắm chị ấy chỉ ba lăm ba sáu tuổi. Vừa xinh đẹp vừa có tri thức, có văn hóa. Tự chị ấy đã xây dựng nên một nhà xuất bản, làm giám đốc, thời gian rảnh rỗi cũng tự mình phiên dịch một vài quyển sách, tiếng Anh tiếng Đức đều thông thạo. Quá lợi hại!”
Cố Nam Sóc quay đầu nhìn qua, trong giọng Cố Nam Thư lộ ra vẻ hâm mộ khác thường, sắc mặt cũng tràn ngập kính nể và ao ước. Trong lòng Cố Nam Sóc nghĩ tới điều gì đó, đang định nói chuyện, thì Cố Nam Huyền đã bước tới ôm lấy cánh tay hắn: “Không chỉ chị Hứa lợi hại, anh Hứa cũng rất lợi hại! Anh ấy là giáo sư Kinh Đại, là Kinh Đại đó! Là học phủ trong mơ của rất nhiều người.”
“Vậy em cố gắng chút, tranh thủ thi được đi.”
Sắc mặt Cố Nam Huyền lập tức trở nên suy sụp: “Dựa vào em? Vẫn là thôi đi. Em có thể thi tới thủ đô đã không tệ rồi, còn về Kinh Đại, có mơ cũng không dám mơ. Thật ra anh Hứa có nhờ người gửi vài phần tài liệu ôn tập từ thủ đô tới đây, đều là tài liệu chúng ta không mua được bên này. Nhưng mà… Nhưng mà thành tích của em quá kém, em đâu phải chị Tống Giai.”