Lúc này Thôi Hoành Chí mới quay về hàng ngũ người bình thường tử cảnh giới cái xác không hồn. Anh ta tỉnh táo lại, không hề ngây dại, không hề hoảng hốt, mang theo khuôn mặt bị đánh chỗ xanh chỗ tím và đôi chân khập khiễng, chạy ra chạy vào đồn công an, muốn cứu cha mẹ lại bất lực.
Chuyện của cha Thôi đã có chứng cứ vô cùng xác thực.
Đôi vợ chồng người mua ông ta tìm đúng là không có con cái, muốn nhận nuôi một đứa con để dưỡng lão. Trong niên đại không đói không gặp tai ương này, con trai đều là bảo bối của mỗi gia đình, đặc biệt bọn họ còn muốn thân thể khỏe mạnh, không bệnh không đau, không có khuyết tật, lại càng khó tìm hơn. Bọn họ cũng hiểu rõ điểm này, bởi vậy không hề để ý là nam hay nữ.
Tuy rằng Dương Tiểu Muội sinh non, nhưng đứa trẻ sinh ra lại không gầy yếu như những đứa trẻ sinh non nhà khác, nuôi hơn một tháng, tiếng khóc vang dội, có thể ăn có thể uống, cũng coi như đủ yêu cầu. Quan trọng nhất là, ngũ quan của cô bé cực kỳ giống Dương Tiểu Muội. Vốn dĩ Dương Tiểu Muội cũng rất xinh đẹp, chắc chắn khi trưởng thành đứa nhỏ này cũng là mỹ nhân.
Hai vợ chồng nhà kia động lòng, còn chuyện sau khi lớn lên có bị cha mẹ ruột cô bé tìm được vì vẻ ngoài quá giống nhau, sau đó nhận lại hay không, bọn họ không lo lắng. Chồng nhà kia đã tìm được việc làm ở Bằng Thành, thu nhập cũng tạp được. Bọn họ là người huyện Nguyên Hoa, sinh ra và lớn lên ở n ơi này, hàng xóm láng giềng đều quen biết, có chuyện gì cũng không thể giấu được hàng xóm, chỉ cần bọn họ nhận nuôi, cho dù tướng mạo thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ngày thường sẽ khó tránh khỏi lời đàm tiếu lung tung, căn bản không giấu được đứa trẻ.
Cho nên để đứa trẻ trở thành con nhà mình, bọn họ đã lên kế hoạch cẩn thận. Chỉ cần nhận nuôi thành công, cả nhà bọn họ sẽ dẫn theo đứa trẻ chuyển đi nơi khác. Tới Bằng Thành cũng được, tới nơi khác cũng không sao. Tóm lại chỉ cần đến một nơi không ai nhận ra bọn họ, không ai biết về quá khứ của bọn họ. Từ đó, thiên hạ rộng lớn, nào có chuyện trùng hợp đến mức, mẹ con ruột có thể gặp được nhau? Nếu đã như vậy, có giống mẹ ruột hay không cũng không quan trọng.
Ý nghĩ của đối phương không tồi, nếu cha Thôi thật sự muốn tốt cho đứa trẻ, tặng đứa trẻ cho bọn họ cũng được. Nhưng vấn đề là, cha Thôi không phải tặng không, ông ta muốn tiền. Mở miệng nói chắc giá hai trăm đồng.
Hai bên không liên hệ trực tiếp với nhau, mà là thông qua người trung gian, người trung gian sẽ nhận được từ mỗi nhà hai mươi đồng tiền “Phí vất vả”. Quan trọng hơn là, hai bên đều không hiểu pháp luật, để tránh gút mắt không cần thiết sau này, hai bên thỏa thuận xong xuôi, cha Thôi với hai vợ chồng kia còn ký “Bản cam kết”, nội dung là ông ta đã nhận được tiền, về sau sẽ không tới tìm đứa trẻ, sẽ không nói cho đứa trẻ chân tướng, không đòi lại.
Ai ngờ khi đôi bên “Giao dịch” lại bị Dương Tiểu Muội phát hiện ra, Dương Tiểu Muội c.h.ế.t sống không chịu, cướp con gái mình về. Lúc ấy hai vợ chồng kia mới biết, cha mẹ đứa bé chưa đồng ý, nên cũng không mấy vui lòng. Dù sao với thái độ của mẹ ruột đứa trẻ, nếu bọn họ thật sự nhận nuôi, mẹ đứa trẻ quấn lấy bọn họ không bỏ thì phải làm sao?
Việc này coi như chấm dứt như vậy, nhưng hai vợ chồng kia vẫn giữ bản cam kết, vẫn chưa tiêu hủy. Bởi vì bọn họ đã đặt cọc trước năm mươi đồng, chưa bế được đứa trẻ về nhà, cũng chưa nhận lại được tiền đặt cọc, bọn họ phải giữ lại giáy cam đoan để còn có cái mà nói với cha Thôi chứ.
Không phải cha Thôi muốn ăn chặn không trả lại, mà là tình hình hiện giờ của nhà họ Thôi không tốt lắm, ông ta lại thích uống rượu, còn thường xuyên mời bạn bè uống cùng, thói quen này đã có từ lâu, trong lúc nhất thời chưa thể sửa lại.
Năm mươi đồng vừa tới tay, ông ta đã tiêu mất một nửa rồi. Muốn trả lại, cũng phải chờ tới tháng sau ông ta nhận được tiền lương hưu. Ai ngờ, tiền lương hưu còn chưa phát, nhà họ Dương đã tới rồi.
Nhà họ Dương tìm được người mua, cũng lấy được giấy cam đoan.
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cha Thôi không thể biện giải cho bản thân.
Ông ta cũng không biện giải, mà trả lời thành thật. Bởi vì trong tiềm thức của ông ta, căn bản ông ta không cho rằng đây là mua bán trẻ con. Thậm chí ông ta còn cho rằng, đứa trẻ là con cháu nhà họ Thôi, ông ta là ông nội, muốn xử lý cháu mình thế nào, đều do ông ta, người khác không quản được. Công an bắt người là xen vào việc của người khác.
Không thể không nói, người vô tri không biết sợ là gì.