Cố Tứ Tường nghi hoặc hỏi: “Không phải hôm qua đã ăn hết thịt gà rồi à?”
“Không phải gà hôm qua, là hôm nay em mới mua về.”
Cố Tứ Tường bưng bát sững sờ: “Dao Hoa, thật ra không cần làm như vậy. Em nấu cho anh quả trứng gà là được, mua thịt gà quá tốn kém. Ngày nào chúng ta cũng ăn uống như vậy phải mất bao nhiêu tiền? Trong nhà còn tiền không?”
“Em nhận làm chút việt vặt, dán hộp cho xưởng diêm, mỗi tháng cũng kiếm được mười mấy đồng, cho nên anh đừng nhọc lòng. Cứ yên tâm ăn đi, hai ngày nữa là thi đại học rồi, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, anh phải ăn uống đầy đủ mới được, chỉ ăn trứng gà sao đủ sức?”
Hồ Dao Hoa vừa nói, vừa gắp đồ ăn cho Cố Tứ Tường: “Em xin cha em chút dược liệu bỏ vào hầm cùng, hầm vài tiếng đồng hồ đó, đều là dược liệu bổ não nâng cao tinh thần. Nào, ăn hết bát này đi, trong nồi vẫn còn.”
Cố Tứ Tường bê bát canh lên, nhất thời trong lòng có rất nhiều cảm xúc đan xen. Hai mươi mấy năm qua, ngoài Tống Ngọc Mai mẹ anh ta ra, chưa từng có ai đối xử tốt với anh ta như Hồ Dao Hoa. Từ sau khi Tống Ngọc Mai bị bắt vào tù, anh ta phải chịu đựng quá nhiều tình người ấm lạnh rồi. Mọi người đều nói, vợ chồng như chim cùng rừng, tai vạ tới mỗi người bay một nơi. Nhà anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu là người con gái khác, sợ là đã ồn ào đòi ly hôn từ lâu rồi.
Chính ta anh ta nghe được anh Hai với chị dâu, anh Ba với vợ mình cãi nhau ồn ào túi bụi về chuyện n ày. Nếu không phải đã có con, sợ ly hôn rồi khó tìm người tốt, sao bọn họ có thể tiếp tục chịu đựng cùng sống với nhau?
Nhưng Hồ Dao Hoa không như vậy. Sau khi xảy ra chuyện, cô ta chưa từng nói một câu khó nghe nào, ngược lại khi anh ta buồn bã suy sụp về lời châm chọc xì xào bên ngoài, cô ta còn an ủi Cố Tứ Tường, giúp đỡ anh ta, chăm sóc anh ta tỉ mỉ. Người đang mang thai, còn nhận việc về làm chỉ vì có thể mua cho anh ta con gà, để anh ta tẩm bổ trước khi thi đại học.
Giây phút này, Cố Tứ Tường vạn phần áy náy, anh ta có tài đức gì, thế mà có thể khiến một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trả giá vì mình như vậy.
Anh ta nắm lấy tay Hồ Dao Hoa: “Dao Hoa, đời này anh quyết không phụ em! Đợi anh thi đỗ đại học, được phân phối công việc rồi, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống sung sướng như thần tiên, không khiến em phải chịu ấm ức thế này!”
Hồ Dao Hoa cười rộ lên, trong mắt lộ ra tia sáng vừa lòng. Đây chính là điều cô ta muốn! Cô ta muốn Cố Tứ Tường mang ơn đội nghĩa, muốn anh ta cảm động đến mức rơi nước mắt!
Cô ta nắm ngược lại tay Cố Tứ Tường: “Anh là chồng em, còn nói gì ấm ức hay không ấm ức. Chỉ cần anh sống tốt, muốn em làm gì, em đều sẵn lòng. Có điều, những lời vừa rồi do chính anh nói đấy nhé, đợi sau này khi anh trở nên nổi bật, oanh oanh yến yến bên người nhiều rồi, nhớ đừng vứt bỏ người vợ tào khang này.”
“Vơ tào khang cái gì, em là người phụ nữ tốt nhất trên đời này, những người phụ nữ khác nào có ai tốt như em.”
Ý cười trong mắt Hồ Dao Hoa càng đậm hơn: “Cũng không biết vì sao kỳ thi đại học năm nay bị đẩy lui lại, nếu giống hai năm trước, bây giờ đã thi xong rồi. Thi sớm một chút cũng tốt, anh có thể nhẹ nhàng sớm một chút, không cần tới trường học đối mặt với đám người lắm miệng kia nữa. Tứ Tường, em biết khoảng thời gian này anh phải chịu áp lực rất lớn, vất vả cho anh rồi. Em có thể làm cho anh cũng chỉ có mấy việc này!”
Hồ Dao Hoa hiểu được nỗi khổ của anh ta, hiểu được anh ta không dễ dàng, hiểu được tất cả những gì anh ta đang phải chịu đựng, yên lặng ủng hộ anh ta. Cố Tứ Tường cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, anh ta cúi đầu, ép nước mắt trong hốc mắt vào trong, âm thầm thề, nhất định phải thi đỗ đại học, phải đưa Hồ Dao Hoa rời khỏi nơi này, tới thành phố lớn, rời ra người quen biết bọn họ, rời xa bối rối Tống Ngọc Mai mang tới cho anh ta. Anh ta sẽ chứng minh cho người nhà họ Hồ thấy, anh ta có thể mang tới hạnh phúc cho Hồ Dao Hoa, sẽ làm Hồ Dao Hoa trở thành nhân vật được mọi người hâm mộ.
Đã đạt được mục đích, cũng đã thể hiện sự dịu dàng tốt đẹp của mình, tăng lòng cảm kích và áy náy của Cố Tứ Tường đối với bản thân. Hồ Dao Hoa thấy chuyển biến tốt lập tức thu tay, cô ta quay đầu nhìn về phía phòng ngủ: “Bây giờ người khổ nhất là Kiều Kiều, phòng tạm giam ở đồn công an đâu phải nơi con gái có thể ở. Con bé không ra ngoài ăn cơm, em đã để lại cho con bé một phần, lát nữa mang vào cho con bé. Anh ăn trước đi, ăn nhiều chút.”
Động tác ăn cơm của Cố Tứ Tường ngừng lại: “Con bé có ổn không?”