Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu ta… Anh kém cậu ta. Cha anh, ông nội anh đều thích cậu ta, luôn lấy cậu ta ra so sánh với anh, hận không thể cho cậu ta đổi sang họ Nguyên.”

Nguyên Ứng lộ ra một nụ cười khổ: “Bây giờ, mẹ cậu ta gả qua nhà anh rồi, cậu ta cũng đã trở thành người nhà họ Nguyên. Anh không thích cậu ta, cậu ta cũng không thích anh, cho nên ngày đó mới nói với em mấy lời khó nghe như vậy, thật ra là cậu ta đang cố ý nói cho anh nghe, anh…”

Cố Kiều nghe ra được anh ta đang buồn rầu: “Anh không hy vọng mẹ cậu ta gả vào nhà họ Nguyên à?”

Nguyên Ứng lắc đầu: “Chuyện người lớn, đâu phải anh quyết định được. Anh có hy vọng hay không, quan trọng sao? Bây giờ nhà họ Sở đang phát triển không ngừng, cha anh đã lấy vợ lần ba rồi, tìm được người nhà họ Sở sao có thể buông tay. Lần trước, ông ấy nuôi tình nhân bên ngoài bị nhà họ Sở biết, bên kia làm ầm lên, ông ấy đang sứt đầu mẻ trán tìm mọi cách trấn an còn chưa xong, vậy mà lúc này anh còn xung đột với Sở Gia Thụy, còn khiến cậu ta phát bệnh. Dù thế nào, anh vẫn phải qua đó nói câu xin lỗi.”

Nói tới đây, trong lòng Nguyên Ứng cũng có chút khó chịu. Rõ ràng là Sở Gia Thụy gây sự trước, dựa vào đâu lại bắt mình cúi đầu? Nhưng thái độ của ông nội và cha anh ta đều kiên quyết, thậm chí còn mắng anh ta. Mắng xong lại nói ngọt, khuyên anh ta nên nhường nhịn vì lợi ích gia tộc, đợi cưới người nhà họ Sở về là được rồi. Dù Sở Gia Thụy có tình nguyện sửa họ, chung quy vẫn không phải huyết mạch nhà họ Nguyên. Trong lòng người nhà, Nguyên Ứng vẫn là quan trọng nhất, không ai vượt qua được anh ta.

Nếu đặt ở một năm trước, Nguyên Ứng sẽ tin những lời này. Nhưng hôm nay anh ta đã không còn là cậu thanh niên một năm trước.

Năm trước cũng vào lúc này, thiếu chút nữa anh ta đã bỏ mạng ở huyện Nguyên Hoa. Ông nội và cha biết rõ là do mẹ kế làm, lại cảm thấy dù sao anh ta cũng chưa xảy ra chuyện gì, định nhẹ nhàng cho qua, chỉ khiến trách một phen, dạy dỗ một bài là xong việc, vì không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà thông gia.

Nhưng mà nhà họ Hứa và nhà họ Tần đều tạo áp lực, bất đắc dĩ bọn họ mới phải khiến mẹ kế “Chết bất đắc kỳ tử”. Sau khi bà ta chết, để cứu vãn quan hệ thông gia, bọn họ còn định cưới con gái riêng nhà đó. Đúng là quá vớ vẩn!

Anh ta rất không vui, cũng tỏ ý phản đối, nhưng không ai nghe anh ta. Trong cơn tức giận, anh ta bèn loan tin ra ngoài. Vốn dĩ không nhiều người biết đến thân phận của cô con gái riêng kia, bây giờ tất cả đều đã biết.

Thời đại nào rồi còn có chuyện chị gái chết, cưới ngay em gái? Người ngoài sẽ nói thế nào? Hơn nữa, khi lộ ra chuyện hôn sự hai nhà định làm, anh ta cũng công bố luôn “Chuyện tốt” mẹ kế gây ra cho cả thiên hạ. Sau đó nhà mẹ đẻ của mẹ kế mất hết thể diện, hai nhà trở mặt, đương nhiên hôn sự không có khả năng tiếp tục.

Nhưng cũng vì chuyện này ông nội và cha đều trách anh ta, ông nội còn trực tiếp đón con trai của mẹ kế về, tự mình nuôi nấng, còn tỏ rõ thái độ, nâng cao địa vị của đứa bé kia. Vì sao ông ta làm vậy? Còn không phải làm cho anh ta nhìn sao? Để anh ta hiểu rõ, không phải nhà họ Nguyên chỉ có mình anh ta là cháu trai. Đúng là mẹ kế kia đáng c.h.ế.t thật, nhưng con trai bà ta vẫn là huyết mạch nhà họ Nguyên, cũng giống anh ta!

Cha càng ác hơn, hôm trước hôm sau đã bám vào được nhà họ Sở còn mạnh hơn nhà mẹ kế trước đây, còn đồng ý cho Sở Gia Thụy đổi sang họ Nguyên, nhà họ Nguyên sẽ dốc toàn lực bồi tài!

Nguyên Ứng cắn chặt răng. Một năm qua, hành động của người nhà đã làm điển đảo nhận thức của anh ta trong quá khứ. Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ, ông nội và cha yêu thương anh ta, bảo vệ anh ta, bồi dưỡng anh ta đều có điều kiện tiên quyết, chính là không được trái ý bọn họ, không được đối nghịch với bọn họ.

Anh ta từng rất khổ sở, nhưng không thể không tiếp thu hiện thực. Anh ta bắt đầu đóng vai một đứa cháu ngoan, một thằng con ngoan, diễn vở kịch phụ từ tử hiếu với bọn họ. Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, anh ta phải tính toán cho bản thân.

Chỉ dựa vào lực lượng của một mình anh ta, chắc chắn không thể đối kháng với người nhà, anh ta cần người giúp đỡ.

Ánh mắt Nguyên Ứng dừng trên người Cố Kiều. Dù là thân thế, hay diện mạo, tài hoa, Cố Kiều đều kém bất kỳ cô gái nào bên cạnh anh ta, nhưng Cố Kiều có vận may! Có lẽ còn không chỉ là vận may!

Nguyên Ứng nghĩ đến chuyện mấy hôm trước Sở Gia Thụy gặp phải.

Đúng là Sở Gia Thụy bị hen suyễn, nhưng đã chữa khỏi từ lâu, ít nhất năm sáu năm qua chưa từng tái phát. Đột nhiên hôm đó đối phương lại phát bệnh lăn từ cầu thang xuống. Như vậy còn chưa hết, anh ta còn biết rõ mẹ Sở Gia Thụy yêu thương lo lắng cho đứa con trai này thế nào, cho dù nhiều năm không phát bệnh, nhưng lúc nào cũng có thuốc phòng bệnh khẩn cấp trên người, không cho vứt đi. Thậm chí mỗi lần trước khi ra cửa, bà ta đều kiểm tra. Vậy mà hôm đó bình thuốc của đối phương lại bị hỏng, phun thế nào cũng không phun được thuốc…

Người đi cùng bế Sở Gia Thụy lên xe, muốn đưa tới bệnh viện, trên đường lại gặp phải sự cố kẹt xe, đợi đường khai thông xe lại hỏng.

Đến bệnh viện rồi, bác sĩ thường xuyên khám cho đối phương lại không có mặt, chỉ có thể đổi sang bác sĩ khác… Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, quá không bình thường.

Mà toàn bộ quá trình này, Cố Kiều đi bên cạnh anh ta lại không tỏ vẻ có gì kỳ quái, tuy rằng đã cố tình che giấu, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sung sướng phát ra trên người Cố Kiều.

Nếu…… Nếu……

Trong lòng Nguyên Ứng căng thẳng. Nếu anh ta đoán không sai, vậy thì cưới Cố Kiều, còn có giá trị hơn cưới bất kỳ thiên kim nhà cao cửa rộng nào.

Nhưng anh ta không dám võ đoán, vẫn phải thử lại một lần.

Nguyên Ứng thở dài một tiếng: “Kiều Kiều, em đừng lo lắng, chuyện này không liên quan đến em, anh đi xin lỗi là được. Anh sẽ không để bọn họ giận chó đánh mèo lên người em đâu. Em có thể chờ anh một tiếng được không? Gần nhà họ Sở có quán cà phê không tệ lắm, em qua đó ngồi uống ly cà phê chờ anh nhé.”

Cố Kiều lắc đầu: “Anh đừng an ủi em, em biết, vì anh ta cảm thấy em là con gái nông thôn, không xứng với anh, nên mới nói với em những lời đó. Nói ra thì, việc này là do em gây ra, dù phải xin lỗi, cũng nên là em nói lời xin lỗi, nào có đạo lý chính chủ né tránh bắt anh đi thay? Chắc chắn nhà họ Sở cũng biết tình hình khi đó rồi, bọn họ không yêu cầu em đứng ra xin lỗi sao?”

Nguyên Ứng há miệng thở dốc, không nói gì.

Hành động này còn gì là Cố Kiều không hiểu nữa. Tất nhiên là có yêu cầu rồi, nhưng bị Nguyên Ứng ngăn cản. Trong lòng Cố Kiều vừa mừng rỡ vừa hạnh phúc, cô ta nắm lấy tay Nguyên Ứng: “Em đi với anh!”

Nguyên Ứng từ chối hai lần, Cố Kiều kiên trì, Nguyên Ứng đành từ bỏ.

Cố Kiều kéo tay Nguyên Ứng, dựa vào khuỷu tay anh ta, hai mắt sáng rực. Nhà họ Sở à? Gia đình như vậy, chắc chắn vận may không thấp. Nguyên Ứng đã không thích nhà họ Sở, nếu có thể vừa giải quyết nhà họ Sở giúp anh ấy, vừa kiếm điểm năng lượng cho mình, cớ sao lại không làm?

Cô ta chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không nhìn thấy trong mắt Nguyên Ứng cũng tản ra ánh sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK