Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Nam Sóc nhìn về phía Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền xin giúp đỡ. Ai ngờ hai chị em đồng loạt nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào. Nhìn hai anh em cãi nhau ầm ỹ, một người c.h.ế.t sống đòi nhảy lớp, một người c.h.ế.t sống nói không muốn cùng lớp với em trai, Cố Nam Sóc chỉ cảm thấy đau đầu.

Đúng lúc ấy, Cố Minh Cảnh khẽ cọ vào lòng n.g.ự.c hắn, nói: “Chú Ba, cháu ngoan! Cháu không làm ầm ĩ.”

Thiếu chút nữa Cố Nam Sóc đã bật khóc, hắn vuốt đầu Cố Minh Cảnh, nói: “Ừ, cháu ngoan nhất. Không giống hai đứa anh cháu, ôn ào đến mức chú đau hết cả đầu, không để ý chú còn đang là người bệnh một chút nào, vô lương tâm.”

Hắn mới là người khổ nhất có được không? Nuôi dạy trẻ con quá khó!

Đột nhiên tiếng ồn ào dừng lại, Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cố Nam Sóc, thấy trên trán hắn nổi đầy gân xanh, cánh tay cũng trầy da tím tái, hai đứa lập tức cúi đầu, ngậm miệng.

Cố Nam Sóc thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chuyện nhảy lớp, tạm thời để đó đã, rồi nói sau.”

Cố Minh Hiên mếu máo, cuối cùng cũng không phản đối chỉ “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã biết. Cố Minh Huy thì như trút được gánh nặng.

Để ba đứa nhỏ đến gặp Cố Nam Sóc, tận mắt nhìn thấy hắn không vấn đề gì, để ba cậu bé yên tâm rồi, sau đó sợ bọn trẻ quấy rầy Cố Nam Sóc nghỉ ngơi, Cố Nam Thư lại dẫn bọn trẻ về nhà, chỉ để Cố Nam Huyền ở lại bệnh viện chăm sóc Cố Nam Sóc.

“Anh trai, hôm nay công an có tới không?”

“Tới rồi, hỏi tình hình ngày hôm qua, ghi chép khẩu cung theo thường lệ. Làm sao vậy?”

“Không phải hôm nay em tới đồn công an hỏi thăm mấy tên cướp kia sẽ bị xử trí thế nào sao? Kết quả anh có biết em đã nhìn thấy ai không? Cố Kiều đó! Lúc ấy em mới biết, hóa ra hôm qua Cố Kiều cũng có mặt ở hiện trường. Em tới hỏi anh Lâm, anh ấy bảo, Cố Kiều nói cô ta vừa khéo đi ngang qua, thấy kẻ cướp đang cướp bóc sợ tới mức chân mềm nhũn không đi nổi. Bởi vì quá sợ hãi mới không dám xuất hiện. Sau đó sở dĩ chạy trốn là vì tưởng công an là kẻ cướp đuổi theo cô ta, vì quá hoảng loạn, nên không nghe thấy công an tự báo thân phận.”

Sắc mặt Cố Nam Huyền có chút phức tạp: “Anh Lâm nói, nhìn bề ngoài lời khai của cô ta rất hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì có đầy kẽ hở, bản thân cô ta cũng có chút kỳ quái. Nhưng đúng là không có bất kỳ manh mối nào chứng tỏ cô ta có quan hệ với đám cướp kia. Đám cướp cũng nói không quen biết cô ta, chắc là cô ta không liên quan gì tới việc này. Anh Lâm nói sẽ điều tra lại, nếu vẫn không tìm ra chứng cứ, sẽ thả cô ta ra. Em…”

“Em biết đối mặt với tình huống này, cô ta là con gái, chuyện sợ tới mức không đi nổi, không dám cử động, không dám báo cảnh sát là rất bình thường. Về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng em vẫn luôn nghĩ, nếu cô ta có thể báo cảnh sát sớm hơn, anh Ba sẽ được cứu sớm hơn, không cần chịu tội thế này. Anh Ba, có phải em có chút xấu xa hay không? Dù sao người gây ra chuyện này cũng không phải cô ta, cô ta không có nghĩa vụ phải báo cảnh sát. Nhưng mà khi nhìn thấy cô ta, em vẫn có chút khó chịu.”

Đây là đạo lý thường tình trên đời này, Cố Nam Huyền chỉ không muốn gặp Cố Kiều, lại không hề giận chó đánh mèo thậm chí có suy nghĩ trả thù đã là đáng quý rồi.

Cố Nam Sóc khẽ cười, xoa đầu em gái: “Em không xấu, em là cô gái đáng yêu nhất, lương thiện nhất anh từng gặp.”

Cố Nam Huyền cười khúc khích: “Anh Ba lại trêu ghẹo em rồi. Không nói chuyện này nữa. Đây, đồ anh bảo em mang tới cho anh này.”

Là quyển tiểu thuyết kia.

Cố Nam Huyền vô cùng nghi hoặc: “Anh, anh đã nằm viện rồi, không nghỉ ngơi tử tế, còn bảo em mang quyển từ điển này tới làm gì?”

Cố Nam Sóc:……

Được rồi, lần này nó không ngụy trang thành sách giáo khoa, đổi sang ngụy trang thành từ điển rồi.

“Tùy tiện lật xem thôi!”

Cái lật này, Cố Nam Sóc cũng không ngăn nổi tay mình run rẩy, không phải tức giận mà là kích động, là vui sướng!

Hắn không chết! Hắn còn sống! Như vậy những chuyện sau này đều sẽ không phát sinh! Ví dụ như nhà Cố Trường Quý đoạt quyền nuôi nấng ba đứa trẻ, công khai vào sống trong nhà bọn họ. Ví dụ như Cố Nam Huyền không bảo vệ được tài sản, không bảo vệ được đám trẻ, càng không bảo vệ được bản thân, cuối cùng bị Tống Ngọc Mai tính kế gả chồng, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn. Ví dụ như ba đứa cháu trai đấu không c.h.ế.t không ngừng với Cố Kiều.

Tất cả cốt truyện đó đều không còn tồn tại nữa, trong sách xuất hiện một đoạn trống lớn, cả quyển sách gần như đã trống đi quá nửa, chỉ còn lại cốt truyện về nam nữ chính và một vài vai phụ, vai ác khác.

Quả nhiên, tử kiếp của hắn chính là bước ngoặt mấu chốt thay đổi vận mệnh tất cả mọi người.

Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề. Nguyên Ứng được cứu, bản thân lại không chết, theo lý dù nhà họ Nguyên muốn báo ơn, cũng không thể lướt qua hắn, chuyển ân tình đó tới người Cố Kiều. Nhưng cốt truyện về hai người bọn họ vẫn không thay đổi, chứng minh có lẽ nam nữ chính còn có cơ hội khác.

Cố Nam Sóc khẽ nheo mắt. Trong sách, nhà họ Nguyên cũng không có hành động trả ơn hắn thực tế nào, chẳng qua chỉ nói miệng mà thôi, tất cả mọi chuyện có lợi đều chỉ làm vì Cố Kiều. Có lẽ nguyên nhân là vì Cố Kiều, nhà họ Nguyên, hoặc là nên nói là Nguyên Ứng mới làm những việc đó. Nếu đổi lại thành hắn, hoặc là dám người Cố Nam Huyền, chỉ sợ nhà họ Nguyên sẽ nói kiểu khác.

Chậc! Đáng tiếc! Sao Nguyên Ứng không c.h.ế.t trong tay mấy tên cướp kia nhỉ?

Sau khi khép sách lại, ánh mắt Cố Nam Sóc dừng trên hai hạt châu ở cổ tay, hắn sửng sốt.

Ơ… Có phải hắc châu sáng hơn trước kia một chút hay không? Nói thế nào nhỉ. Trước kia độ sáng của bạch châu và hắc châu giống nhau, nhưng bây giờ hình như hắc châu sáng hơn một chút.

Hắn giơ tay lên, đưa hạt châu tới trước mắt Cố Nam Huyền: “Phát hiện ra có gì thay đổi hay không?”

“Thay đổi gì?” Cố Nam Huyền không hiểu ra sao.

“Em có cảm thấy hắc châu và bạch châu không giống nhau lắm, hay không?”

“Vốn dĩ không giống nhau mà, màu sắc tương phản.”

Cố Nam Sóc:……

Hắn ngồi thẳng người dậy: “Anh không có ý đó, ý anh là, em có cảm thấy hắc châu sáng hơn trước kia một chút hay không?”

“Có sao?” Cố Nam Huyền nghiêng đầu nhìn một lúc lâu: “Hình như là sáng hơn chút, nhưng cũng không giống lắm.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, vậy là không phải hắn nhìn lầm, đúng là có thay đổi, chỉ là thay đổi không lớn, cũng không dễ thấy.

“A! Hắc châu bị bẩn rồi!”

“Hả?”

Cố Nam Sóc nhìn qua, đúng là trên hắc châu có một vết bẩn nho nhỏ, hắn dùng ngón tay lau qua mới phát hiện ra, không phải vết bẩn mà là máu! Là vết m.á.u đã khô lại.

Máu?

Ánh mắt Cố Nam Sóc chuyển qua vết xước trên cổ tay mình. Cổ tay hắn bị trầy da, chảy m.á.u là chuyện rất bình thường, m.á.u rơi vào hạt châu càng không kỳ quái.

Máu!

Đột nhiên Cố Nam Sóc nghĩ tới một khả năng.

Kiếp trước, rất nhiều tiểu thuyết viết về các loại bảo vật, mười món bảo vật thì có tới tám chín món phải dùng m.á.u nhận chủ!

Có lẽ đây là điểm mấu chốt cởi bỏ bí mật của hạt châu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK