Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài trường học.

Chu Mạn Mạn không về chung cư của mình, mà đi tới nhà họ Chu, tìm anh họ mình, tuy nói là anh họ, nhưng thật ra đã cách vài đời, có điều quan hệ giữa hai nhà không tồi, lui tới coi như thân thiết.

Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Điều tra giúp em một việc.”

Cô ấy đưa lá thư qua.

Hai mắt anh họ Chu nhíu chặt lại: “Chuyện này là thật à?”

“Hôm nay em vừa nhận được. Chính vì không biết thật giả, mới nhờ anh điều tra giúp em. Trong thư viết rõ tên họ, tuổi tác và địa chỉ của nhà gái, chắc là không khó điều tra.”

Cũng chính vì như vậy, dù ngoài miệng nói chưa biết rõ thật giả, nhưng trong lòng Chu Mạn Mạn đã tin quá nửa rồi. Nếu như nói dối, sao đối phương có thể viết rõ ràng như vậy?

“Còn nữa, người gửi lá thứ này là ai, vì sao đối phương muốn nói cho em việc này, là người có thù oán với cha em, hay là có mục đích khác? Em có thể không so đo việc đối phương mượn đao g.i.ế.c người. Nhưng em không muốn mơ hồ chẳng hay biết gì. Ai biết, có phải đối phương muốn tính kế đối phó cả em hay không?”

Anh họ Chu búng búng lá thư: “Cho anh thời gian mấy ngày. Phong thư này không có đấu bưu điện, không biết từ đâu gửi đến, đều phải tra. Ngoài ra, còn có thể tra từ những người có quan hệ với cha em và người phụ nữ kia.”

“Được! Em chờ kết quả của anh.”

Anh họ Chu há miệng, vài lần muốn nói lại thôi.

Chu Mạn Mạn liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có chuyện gì sao? Cứ nói thẳng!”

“Nếu điều tra rõ chuyện này là sự thật. Em định làm thế nào?”

Chu Mạn Mạn cong môi, trào phúng: “Làm thế nào? Đương nhiên là đánh tới cửa rồi. Họ Thẩm kia chê cuộc sống tốt đẹp quá, không muốn tiếp tục nữa, vậy thì đừng tiếp tục.”

Anh họ Chu nhíu mày: “Chỉ sợ phía cô không dễ giải quyết.”

Chu Mạn Mạn khinh bỉ: “Có gì không dễ giải quyết? Tính tình kia của mẹ em, còn không phải đều do ông ngoại chiều chuộng quá sinh ra sao?”

Anh họ Chu cứng họng, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ em!”

Khóe miệng Chu Mạn Mạn run rẩy: “Nếu bà ấy không phải mẹ em, em thèm vào quan tâm mấy chuyện lung tung rối loạn này.”

Nói xong, cô ấy lại khẽ thở dài: “Anh yên tâm đi, lòng em hiểu rõ. Nếu điều tra ra chuyện đó là sự thật… Với mẹ em mà nói, tình yêu là quan trọng nhất. Chính vì tình yêu quan trọng nhất, bà ấy sẽ không chấp nhận sự phản bội. Mượn chuyện này để bà ấy nhìn rõ gương mặt thật của người bên gối cũng tốt. Nếu bà ấy có thể chặt đứt quan hệ với Thẩm Đào, đương nhiên là tốt nhất. Nếu bà ấy vẫn không buông bỏ được Thẩm Đào, vậy thì tùy bà ấy.”

“Tùy bà ấy?” Anh họ Chu nghi hoặc khó hiểu, lời này không giống tính cách của Chu Mạn Mạn, huống chi, đã tới nước này rồi, còn theo ý bà ấy giữ lại Thẩm Đào?

Chu Mạn Mạn khẽ cười: “Thẩm Đào cảm thấy cánh của mình cứng rồi, đã có thể bay đi. Vậy thì bẻ gãy cánh của ông ta, nhốt ông ta trong lồng sắt. Chỉ như nuôi một con thú cưng mà thôi, đâu phải nhà họ Chu chúng ta không nuôi nổi, để mẹ em giải sầu cũng tốt.”

Anh họ Chu:…

Quả nhiên, Chu Mạn Mạn vẫn là Chu Mạn Mạn mà anh ta biết. Đối với cha ruột cũng có thể tàn nhẫn như vậy.

********

Trong một căn biệt thự nào đó ở thủ đô.

Hồ Dao Hoa múc cho Thẩm Đào một bát cháo: “Thứ này tốt cho dạ dày, không phải hai ngày nay anh nói dạ dày không thoải mái sao? Em cố ý nấu cho anh đó.”

Thẩm Đào thuận thế ôm cô ta vào lòng: “Không phải đã thuê bảo mẫu rồi à? Sao em còn tự mình xuống bếp?”

“Em thích nấu cho anh ăn.”

“Vậy cũng phải cẩn thận. Bây giờ em là phụ nữ có thai rồi. Bác sĩ nói, cái thai trong bụng chính là con trai, là con nối dõi duy nhất của nhà họ Thẩm chúng ta, không thể sơ suất.”

Hồ Dao Hoa giận dỗi lườm ông ta một cái: “Em biết mà, chỉ nấu cơm thôi, đâu nghiêm trọng như vậy. Em có lòng tốt nấu cho anh ăn, anh còn oán trách em.”

“Ừ ừ, anh sai rồi. Anh biết em quan tâm anh, trong lòng anh nhớ kỹ. Chỉ cần em sinh con trai cho nhà họ Thẩm chúng ta, anh sẽ không bao giờ bạc đãi em.”

Hồ Dao Hoa vui sướng cúi đầu nhìn xuống cái bụng đã nhô lên của mình, trên mặt đầy ý cười, muốn giấu cũng không giấu được.

Người ta đều nói “Mẹ quý nhờ con”, Thẩm Đào đã kết hôn thì sao? Bao năm qua bà thím già trong nhà cũng chỉ sinh cho ồn ta một cô con gái. Thẩm Đào là người làm việc lớn, gia nghiệp nhiều, sao có thể không có con trai thừa kế gia nghiệp?

Cô ta đã siêu âm rồi, cũng lén hỏi bác sĩ, là đứa con trai. Thẩm Đào cũng đã hứa hẹn, chỉ cần cô ta thuận lợi sinh đứa con này ra, ông ta sẽ ly hôn bà thím già kia, cười mình. Đến khi đó, tất cả tài sản của nhà họ Thẩm đều thuộc về cô ta và con trai cô ta. Còn bà thím già kia à? Đã hoa tàn ít bướm rồi, ai còn nhớ tới bà ta? Con gái riêng thì sao? Ngay cả cái họ Thẩm Đào cũng không chịu cho cô con gái kia, cô ta tính cái gì?

Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau khi leo lên chức vợ cả, Hồ Dao Hoa càng dán chặt vào Thẩm Đào, càng dịu dàng với ông ta, hận không thể đút cho ông ta từng muỗng, từng muỗng cháo.

Nhưng đúng vào lúc ấy, một tiếng đập mạnh vang lên, cửa nhà bị người ta đá văng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK