Lúc ấy cô ta cảm thấy trước kia bản thân quá ngốc rồi! Cô ta không muốn gả cho người chồng đời trước, không muốn tiếp tục vận mệnh đời trước, muốn có cuộc sống tốt lành, vì sao chỉ chọn giữa Cố Nam Sóc và Cố Tứ Tường? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ là đàn ông?
Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cô ta phát hiện ra, mình sai rồi. Do tầm nhìn của cô ta quá hạn hẹp. Sao cứ phải vắt óc suy nghĩ làm cách nào để Cố Nam Sóc tha thứ cho mình? Tìm một người mới không biết về quá khứ của cô ta, chẳng phải tốt hơn sao?
Sau khi mang trong đầu ý nghĩ này, cô ta lập tức thay đổi, dùng tiền trong tay mua rất nhiều quần áo đẹp, còn uốn kiểu tóc đang lưu hành hiện nay. Đầu tiên, cô ta phải chăm chút bản thân trước đã, ngũ quan của cô ta không kém, còn trẻ tuổi, nếu để ý ăn mặc trang điểm, không thể nào không trở nên xinh đẹp.
Chủ nhà cô ta đang thuê trọ cũng là một vị giám đốc, bây giờ đã chuyển sang ở biệt thự rồi, cuộc sống thoải mái dễ chịu biết bao. Cô ta cố ý mua quà tặng, bỏ ra không ít tâm tư làm bạn với đối phương, sau đó được chủ nhà giật dây bắc cầu, quen với người đàn ông bên cạnh cô ta.
Người đàn ông này cho tiền rất hào phóng, bây giờ cô ta cơm ngon rượu say, cuộc sống tốt đẹp biết chừng nào, tất cả đều rất tốt, chỉ có điều, người đàn ông này…
Hồ Dao Hoa nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, ừm… Chỉ là hơi lớn tuổi, vẻ ngoài hơi kém chút.
Nhưng Hồ Dao Hoa hiểu được đạo lý không có gì là hoàn hảo, cho nên trước đây không hề cảm thấy đối phương có gì không tốt. Nhưng hôm nay sau khi gặp phải Cố Nam Sóc, cô ta lại có chút khó chịu.
Cố Nam Sóc vẫn đẹp trai như vậy, đặc biệt nghe nói Nam Lân của hắn càng ngày càng phát triển, chẳng những đã phất lên như diều gặp gió ở thủ đô, còn đang xây dựng chi nhánh ở Hải Thành. Vừa có tiền vừa có sắc, không thể chọn ra được một khuyết điểm nào. Còn người đàn ông bên cạnh cô ta thì sao? Dù tới từ Cảng Thành, nhưng cũng là người bò lên từ đám lưu manh, học thức không thể so với Cố Nam Sóc từng học đại học, càng khỏi nói tới diện mạo.
Hồ Dao Hoa nhìn qua lan can lầu hai, vừa lúc trông thấy Cố Nam Sóc và Tống Giai sóng vai nhau ra cửa. Đúng là trai tài gái sắc.
Vì sao rõ ràng là một người vốn dĩ nên đoản mệnh, còn một người rõ ràng đã bị mình đoạt mất cơ duyên, hai bọn họ lại có thể ở bên nhau? Người vốn dĩ nên đoản mệnh lại không đoản mệnh, người vốn dĩ nên mất đi tương lai tươi đẹp lại không mất đi, ngược lại còn thi đỗ đại học, tương lai còn tươi sáng hơn đời trước.
Đời trước có Cố Tứ Tường, đời này có Cố Nam Sóc, sao mệnh của Tống Giai lại tốt như vậy?
Hồ Dao Hoa vô cùng ghen ghét, vẻ mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.
“Nếm thử đi, đây là món ăn đặc sắc của nhà bọn họ đấy, xem có hợp khẩu vị của em không.”
Nhìn miếng vịt bát bảo đặt trong bát mình, Hồ Dao Hoa lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, mỉm cười ôm lấy đối phương: “Anh gắp cho em, chắc chắn là ngon rồi.”
Bên này hai người anh anh em em, bên kia Cố Nam Sóc đã chào tạm biệt Tống Giai, quay về tứ hợp viện.
Lúc hắn về, người nhà hắn đang hân hoan nhảy nhót.
Cố Nam Huyền cầm một tờ báo chạy tới trước mặt Cố Nam Sóc: “Anh Ba, truyện của chị Hai được đăng lên báo rồi.”
“Phải không?” Cố Nam Thư đã cố gắng hơn một năm, cuối cùng cũng có kết quả. Sao Cố Nam Sóc có thể không vui cho chị ấy.
Hắn nhận lấy tờ báo, bên trên chính là câu chuyện đồng thoại “Tiểu hồ ly Đậu Đậu” Cố Nam Thư viết, chỉ là bên dưới còn có hai cái tên.
Cố Nam Sóc kinh ngạc: “Sao lại có cả tên của em?”
Cố Nam Thư nói: “Vì dựa vào mấy câu chuyện cổ tích em kể cho Cố Minh Cảnh cải biên lại, đương nhiên phải viết cả tên của em rồi.”
Cố Nam Sóc dở khóc dở cười, từ câu chuyện có thể nhìn ra được bóng dáng mấy câu chuyện cổ tích hắn kể, nhưng cùng lắm chỉ là tìm ra linh cảm từ trong đó, nội dung chủ thể khác hoàn toàn.
“Chị còn gửi hai chương truyện “Nhật ký mạo hiểm của Đào Đào” cho hai tòa soạn báo khác, vẫn chưa nhận được hồi âm, nhưng chị cảm thấy hai chương truyện đó còn hay hơn truyện đồng thoại này, nếu truyền này được duyệt, chắc chắn hai chương truyện kia cũng được duyệt.”
“Chị Hai định sau này cũng viết đồng thoại à?”
Cố Nam Thư lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định, nhưng mà ít nhất thời gian tới vẫn tiếp tục viết đồng thoại. Chị cảm thấy viết truyện đồng thoại rất thú vị.”
Tròng mắt Cố Nam Sóc xoay chuyển, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Người tới là bà Du, Du Uyển, và Nguyễn Thành Trạch.