Mục lục
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồn Công An.

Cố Kiều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng. Công an nói với cô ta, có người muốn gặp, vốn dĩ cô ta tưởng rằng người tới là Nguyên Ứng, nào ngờ ra ngoài lại nhìn thấy Cố Nam Sóc.

Cô ta không kinh ngạc chuyện Cố Nam Sóc có mặt ở thủ đô, từ khoảnh khắc nhìn thấy Cố Nam Huyền, cô ta đã chuẩn bị trước, sẽ gặp mặt Cố Nam Sóc ở thủ đô rồi. Nam Lân đã có chi nhánh ở Thủ đô rồi đó. Nhưng cô ta không ngờ hai bên lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Sao Cố Nam Sóc biết cô ta đang ở đồn công an, hắn theo dõi vụ án của cô ta, hay là phía sau vụ án này có bút tích của hắn?

Cố Kiều hít sâu một hơi: “Chú Họ! Chú… Sao chú lại tới đây?”

“Dù sao cũng từng là thân thích, tôi tới thăm cô.” Cố Nam Sóc thở dài: “Tôi thật sự không ngờ, cô lại làm ra chuyện này. Tuy rằng cô có ơn với nhà họ Du, nhưng chuyện cứu Uyển Nhi từ tay bọn bắt cóc trên tàu hỏa không phải tất cả đều là công lao của cô, là do Uyển Nhi cảnh giác, tự mình tìm cơ hội xin giúp đỡ, còn được nhân viên bảo vệ hỗ trợ.”

“Đương nhiên lời này không phải tôi đang phủ nhận ân tình của cô với nhà họ Du, nhưng người nhà họ Du đối xử với cô không tệ lắm, dì Vân còn thương yêu cô như vậy, Uyển Nhi cũng coi cô là bạn bè tốt nhất, sao cô lại nhẫn tâm nhìn con bé thất vọng khổ sở, còn gián tiếp dẫn tới nhà họ Du gặp phải tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa đã khiến bọn họ tan cửa nát nhà, còn cô vẫn yên tâm thoải mái như thế?’

Cố Kiều không kịp phản bác, cô ta đã nhận ra hai từ “Uyển Nhi và dì Vân” đầy thân thiết trong lời Cố Nam Sóc nói.

Xưng hô kiểu này cũng quá thân mật rồi?

Cố Nam Sóc chớp mắt: “Tôi đã tìm được người thân thất lạc nhiều năm của mẹ mình. Dì Vân xem như em gái của mệ tôi. Uyển Nhi là em họ tôi.”

Cố Kiều kinh ngạc vạn phần! Liễu Như Ngọc còn có người thân? Người thân còn là bà Du? Sao thế giới này lại nhỏ như vậy?

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cô ta hiểu ra. Ban đầu cô ta cho rằng Du Uyển khôi phục vận may là do Nguyễn Thành Trạch giúp đỡ, bây giờ xem ra, có lẽ không phải Nguyễn Thành Trạch, mà là Cố Nam Sóc!

Vậy thì chuyện thành tích thi đại học của cô ta bại lộ, có phải cũng là…

Nhìn sắc mặt cô ta, Cố Nam Sóc biết ngay cô ta đang nghĩ gì, hắn nói thẳng: “Thành tích của cô ở huyện Nguyên Hoa thế nào, tôi biết rõ. Cô mới tới Vinh Thành được ba bốn tháng, trong thời gian ngắn ngủn ấy, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy? Không những có thể thi đỗ đại học, còn thi đỗ Kinh Đại. Chuyện này không hợp lý. Tôi còn đặc biệt điều tra biểu hiện của cô trong trường Nhất Trung ở Vinh Thành, cho dù mỗi lần thi đều phát huy vượt xa bình thường, nhưng thành tích ngày thường lại quá kém. Tôi không thể không nghi ngờ, có trò mèo trong đó.”

Đôi môi Cố Kiều run rẩy: “Cho… Cho nên chính chú đã bảo Du Uyển đi tra lại điểm thi?”

“Đúng! Tôi đã thuyết phục Uyển Nhi, bảo con bé đi tra lại điểm. Lần đầu tiên điều tra, không tra ra được vấn đề. Tôi phải bảo người ta tra xét ba lần, không bỏ qua bất cứ chi tiết, lưu trình nào.”

Cố Kiều ngồi bệt m.ô.n.g xuống ghế dựa, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!

Cô ta lại thua trong tay Cố Nam Sóc rồi!

Hình như trong cuộc đời này, mỗi lần cô ta thất bại đều có liên quan với Cố Nam Sóc. Vì sao? Vì sao phải đối nghịch với cô ta? Cô ta đã trốn rất xa rồi, không hề lượn lờ trước mặt hắn, vì sao vẫn không chịu buông tha cho cô ta? Chẳng lẽ nhất định phải hủy hoại cô ta, hắn mới cam tâm sao?

“Đừng nói với tôi thay đổi thành tích chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là ngẫu nhiên, không liên quan với cô. Có lẽ cô nói những lời này với công an còn dùng được, nhưng nó vô dụng với tôi. Tôi không biết cô đã làm thế nào, nhưng tôi chắc chắn trong chuyện này có bút tích của cô. Cho dù lần này không có biện pháp nào dùng pháp luật xử lý cô, không thể không thả cô ra ngoài. Nhưng tôi khẽ nhìn chằm chằm cô mọi lúc mọi nơi. Chỉ cần cô có ý đồ xấu, nhất định tôi sẽ khiến cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô làm một lần, tôi sẽ phá hủy một lần. Cho đến khi cô bị hủy diệt hoàn toàn, cuối cùng không thể tiếp tục nhảy nhót nữa mới thôi.”

Hai tay Cố Kiều nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đ.â.m vào da thịt. Làm một lần, hủy một lần! Giống như rất nhiều lần trước đây sao?

Cô ta không hề nghi ngờ năng lực của Cố Nam Sóc. Hắn làm được! Mấy lần trước không phải đều như vậy sao?

Cố Nam Sóc khẽ gảy hạt châu trên cổ tay, đứng dậy nói: “Chúng ta cứ chờ xem!”

Cố Kiều nhìn theo bóng dáng hắn, nhìn hai hạt châu trắng đen kia, thiếu chút nữa đã tự nghiến gãy răng.

Cô ta lại lần nữa chắc chắn, Cố Nam Sóc là khắc tinh của cô ta, là thiên địch trong vận mệnh cô ta! Không diệt trừ Cố Nam Sóc, đời này cô ta sẽ không thể thành công. Dù cô ta trốn đi mũi nhọn, chạy tới nơi khác, vận may cô ta thu được từ nhà họ Du và nhà họ Sở cũng chỉ đủ cho cô ta vẻ vang nhất thời. Sẽ có lúc bị Cố Nam Sóc chèn ép, bị phản phệ.

Nếu đã như vậy, thì đừng trách cô ta ác!

Muốn hủy diệt cô ta hoàn toàn, khiến cô ta không thể tiếp tục nhảy nhót sao? Vậy thì cô ta sẽ ra tay trước!

Cho dù thế nào, cũng không thể để Cố Nam Sóc tiếp tục sống sót! Chỉ khi hắn c.h.ế.t đi, cô ta mới có được cuộc sống tốt lành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK