Bây giờ mới chỉ là một nhà, rất nhanh sẽ có nhà thứ hai, nhà thứ ba.
“Hình như Phi Đằng chỉ là nhà xưởng nhỏ, quy mô còn không lớn bằng Nam Lân chúng ta nhỉ?”
Muốn làm bất cứ ngành nghề nào, đều phải hiểu rõ về thị trường và đối thủ cạnh tranh. Sau khi mua lại xưởng đồ chơi, Cố Nam Sóc đã điều tra tình hình các xưởng đồ chơi khác ở Bằng Thành một lượt. Hắn cũng có chút ấn tượng về Phi Đằng, xưởng này mới mở chưa đầy hai năm, máy móc đa phần là hàng cũ, ông chủ không đủ năng lực, kinh doanh không tốt, nhà xưởng vẫn luôn nằm trong tình trạng nửa c.h.ế.t nửa sống. Nghe nói mới đây đã đổi chủ, nhà xưởng thay máu, thời gian đổi chủ cũng rất trùng hợp, gần như là chân trước chân sau với ngày hắn mua xưởng.
Hai mắt Cố Nam Sóc lóe lên, không biết có phải bản thân đã nghĩ nhiều hay không, hắn vẫn âm thầm nhớ kỹ điểm này.
Nhìn từ chiêu thức lần này, xem ra ông chủ mới khôn khéo hơn ông chủ cũ nhiều, nhưng không biết lần khôn khéo này có đúng phương hướng hay không.
Lương Chấn Bang hơi sốt ruột: “Chúng ta làm sao bây giờ? Có nên giảm giá không?”
“Không giảm!”
“Người mua đều một so ba, đồ chơi bên Phi Đằng giống chúng ta, giá cả lại thấp hơn, tất nhiên người ta sẽ mua bên bán rẻ hơn rồi. Chúng ta không giảm giá, chẳng phải sẽ không bán được đám hàng còn lại trong tay hay sao? Hơn nữa trước đây chúng ta còn hứa hẹn, hàng không bán được có thể trả lại. Bây giờ Phi Đằng vừa đưa ra giá cả, đám con buôn kia đã chạy hết tới Phi Đằng mua rồi, chỉ hôm nay thôi đã có vài người tới yêu cầu trả lại hàng.”
“Cứ cho bọn họ trả lại theo đúng hứa hẹn.”
Lương Chấn Bang càng nóng nảy hơn: “Sư phụ, không thể làm vậy, chỉ cần có mở đầu, yêu cầu trả hàng sẽ cuồn cuộn không dứt.”
“Tôi biết, nhưng làm ăn buôn bán quan trọng nhất là chữ tín. Nếu đã hứa hẹn, chúng ta phải làm được. Đúng lúc, nhân cơ hội này chứng tỏ danh dự của chúng ta.”
“Nhưng mà…”
Cố Nam Sóc xua tay: “Đừng lo, không phải chúng ta đang sản xuất đồ chơi mới rồi sao?”
Đồ chơi mới còn chưa xuất xưởng, nhưng qua vài ngày cố gắng, bọn họ đã làm ra được hàng mẫu rồi. Sau khi có hàng mẫu, tất cả đều dễ dàng. Dựa theo tiến độ trước mắt, chỉ cần nửa tháng thời gian thôi là đủ để sản xuất xong lô hàng đầu tiên rồi. Mà tổn thất trong nửa tháng này, bọn họ vẫn gánh nổi.
“Chẳng lẽ chúng ta không bán xe đồ chơi với s.ú.n.g giả nữa? Thị trường còn rất rộng, cho dù giảm giá, bán cùng giá với Phi Đằng, chúng ta vẫn có lợi nhuận.”
Cố Nam Sóc hỏi lại: “Vậy nếu sau khi chúng ta giảm giá, Phi Đằng cũng giảm giá thì sao?”
Lương Chấn Bang cứng họng, một lúc lâu sau, mới do dự nói: “Chắc là… Chắc là không đâu. Chi phí sản xuất ra mấy món đồ chơi đó không thấp, nghĩ tới cái giá thị trường có thể chấp nhận, và phần lợi nhuận nhà buôn kiếm được, vốn dĩ giá bán sỉ chúng ta đưa ra đã không cao, hạ giá ba mao đã không còn gì rồi, lại hạ tiếp sẽ không có lợi nhuận.”
“Cho nên, nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên chơi chiến lược giá cả. Muốn chiến thắng phải đánh bất ngờ.”
“Đánh bất ngờ?” Lương Chấn Bang lắc đầu, tỏ vẻ không rõ.
“Khi bán món đồ chơi mới vẫn giữ nguyên hứa hẹn trước đây, trong vòng hai tháng không bán được hàng, bao bì không tổn hại đều cho trả lại, nhưng kèm theo một điều kiện, muốn mua sỉ món đồ chơi mới, phải mua kèm.”
“Mua kèm?”
“Đúng! Cần phải mua số lượng xe đồ chơi và s.ú.n.g giả nhất định ở xưởng chúng ta, mới có tư cách mua sỉ món đồ chơi mới.”
Lương Chấn Bang:???!!!
“Không nghĩ ra được đúng không? Không ai bán đồ như vậy đúng không?” Cố Nam Sóc khẽ cười: “Trước kia không có, vậy thì chúng ta làm người đầu tiên! Anh cảm thấy đồ chơi mới của chúng ta thế nào?”
Món đồ chơi mới của Cố Nam Sóc gồm có ba loại.
Thứ nhất là con quay bảy màu phát nhạc, tên như nghĩa, loại quay này có thể phát ra ánh sáng bảy màu và âm nhạc. Ngoài ra còn có điểm khác với con quay truyền thống, chơi nó không cần dùng dây quấn quanh, trên con quay có một cái lỗ nhỏ, kèm theo bệ phóng, gắn con quay vào bệ phóng quay vài cái giống như vặn dây cót, sau đó ấn nút một cái, con quay sẽ tự động rời ra, tự động xoay tròn.
Thứ hai là s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng nhiều nòng. Súng b.ắ.n bong bóng tự động đời sau có rất nhiều kiểu dáng hình dạng. Trong đó đa phần đều có nhạc. Sau khi nghĩ tới nhà mình đã có vài loại sản phẩm kết hợp giữa âm nhạc và ánh sáng, giá cả đều hơi cao rồi, lần này làm s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng, Cố Nam Sóc lược bỏ hết mấy thứ hoa hòe lòe loẹt đó, bỏ cả âm nhạc và đèn hiệu ứng.
Về ngoại hình, hắn chọn dùng theo hình s.ú.n.g giả, đổi một nòng thành năm nòng, lợi dụng nguyên lý tương liên, bấm cò s.ú.n.g xuống, năm nòng s.ú.n.g sẽ đồng loạt quay tròn, phun ra bong bóng. Thứ này b.ắ.n ra nhanh và nhiều bong bóng hơn s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng bình thường vài lần, trẻ con cầm cò s.ú.n.g xoay vòng vòng, chỉ vài giây sau là có thể sống trong thế giới bong bóng rồi. Đặc biệt dưới ánh mặt trời, bong bóng còn chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ muôn màu, xinh đẹp khỏi bàn.
Thứ ba là đàn piano cầm tay tám phím. Tạo hình đơn giản, giống mô hình thu nhỏ của đàn dương cầm, nhưng chế tạo lại khó khăn nhất. Cả cây đàn chỉ có tám phím khác nhau tạo thành, muốn chúng kết hợp lại tạo ra được âm thanh dễ nghe, phải tốn không ít công sức. Đầu tiên bởi vì phải đánh được, nên phím đàn không thể cố định, ở giữa phải thiết lập vị trí trống, các khe rãnh khác nhau còn cho các âm thanh khác nhau, nên đều phải chú ý.
Về phương diện này, Cố Nam Sóc cũng có chút hiểu biết, nhưng không tinh thông. Bởi vậy hắn cố ý tới đại học Bằng Thành, bỏ tiền ra mời giảng viên dạy thanh nhạc tới làm cố vấn. Không thể không nói, phương diện chuyện nghiệp vẫn cần người chuyên nghiệp. Có vị cố vấn này giúp đỡ, đàn piano đồ chơi nhanh chóng ra đời, rút ngắn được không ít thời gian.
Nghe Cố Nam Sóc nói xong, Lương Chấn Bang khẽ nheo mắt lại, trầm tư chốc lát: “Căn cứ từ phản hồi của thị trường, món đồ chơi phát sáng phát nhạc rất được trẻ con yêu thích. Con quay âm nhạc bảy màu được làm theo quy tắc này, hoàn toàn không cần lo lắng về doanh số.”
“Súng b.ắ.n bong bóng nhiều nòng cũng rất khác với s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng truyền thống, món đồ chơi này giá rẻ, chỉ đắt hơn đồ chơi truyền thống hai mao, chỉ cần đưa ra thị trường, không nói sẽ hoàn toàn thay thế được đồ chơi truyền thống, nhưng ít nhất vẫn có thể chiếm được tám phần thị trường của đồ chơi truyền thống.”
“Còn đàn piano cầm tay, thứ này lại càng mới lạ hơn, cậu còn cố ý cho thêm sách hướng dẫn sử dụng và nhạc phổ của vài bài nhạc thiếu nhi phổ thông, cho dù không hiểu về âm nhạc, vẫn có thể đánh ra được thành bài. Tôi có dự cảm, nó sẽ trở thành món đồ chơi bán chạy top 3 trong xưởng chúng ta.”
Cố Nam Sóc bật cười: “Nói cách khác, đều không lo bán, đúng không?”