Cố Nam Thư khẽ cười một tiếng. Còn biết là ân nhân à? Đây là thái độ thăm hỏi ân nhân sao?
“Nghe nói cô là chị gái của cậu Cố, rất thân thiết với cậu ấy. Người ta đều nói chị gái cả như mẹ, bây giờ cậu Cố cũng chỉ có mình cô là trưởng bối trong nhà, chắc là cô có thể quyết định được thay cậu Cố, đúng không?”
Trong đầu Cố Nam Thư có vô số nghi vấn: “Không dám nói là có thể quyết định thay toàn bộ, nhưng lời tôi nói, em trai tôi sẽ nghe vài phần.”
“Vậy là được rồi!” Bà Tần nhấc cái vali nhỏ mang theo bên người, đặt lên bàn: “Tôi đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo nữa. Đây là quà báo đáp gửi cho cậu Cố.”
Cố Nam Thư càng nghi hoặc hơn, không phải Tần Tư Viễn đã đưa quà báo đáp rồi à?”
Bà Tần ra hiệu: “Mở ra nhìn xem.”
Không mở không biết, mở ra mới thấy là một vali chất đầy tiền, được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Tuy rằng vali không lớn, những cũng nhìn ra được ít nhất phải một vạn.
“Bà làm vậy là có ý gì?”
“Là quà báo đáp cậu Cố, nhà cô cứ yên tâm nhận lấy là được.”
Cố Nam Thư nhíu chặt mày, ai lại tặng quà báo đáp như vậy.
Quả nhiên, bà Tần đã nói tiếp: “Tôi biết, Tư Viễn đã tặng một phần quà báo đáp rồi. Thằng bé còn nói nếu sau này cậu Cố có việc gì, cứ việc tới tim nó. Tôi thấy thằng bé làm vậy là không đúng, chỉ một chút trái cây và thực phẩm dinh dưỡng, sao có thể báo đáp được ơn cứu mạng của cậu Cố? Quá hời hợt rồi. Còn chuyện có việc gì cứ tới tìm thằng bé, lại càng không chu toàn.”
“Tuy rằng Tư Viễn chỉ là huyện trưởng nho nhỏ, nhưng chuyện gì cũng thích tự tay làm lấy, mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất, bản thân còn không tự chăm lo cho mình được, lấy đâu ra thời gian giải quyết việc riêng cho cậu Cố. Hơn nữa, thằng bé cũng sẽ không nhậm chức ở huyện Nguyên Hoa này lâu, cùng lắm một năm nữa sẽ chuyển về thủ đô rồi. Thằng bé về thủ đô, sợ là cậu Cố sẽ không tìm thấy nơi ở của chúng tôi, tìm thấy cũng không phỉa nơi người bình thường có thể ra vào tùy tiện, như vậy chẳng phải là làm khó cậu Cố sao?”
Sắc mặt Cố Nam Thư dần dần đen lại. Chị ấy không phải kẻ ngốc, mỗi câu bà Tần đều nhấn mạnh “Chuyện riêng” “Tìm không thấy” “Không phải người bình thường có thể tùy tiện ra vào”, ý tứ chèn ép trong đó, chị ấy có thể không nghe hiểu sao?
“Tôi hiểu được ý của bà rồi, tiền này bà cầm về đi! Bà yên tâm, nhà họ Cố chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy nhà họ Tần bà. Sau này chúng ta coi như chưa từng quen biết, chưa từng nhận thức, giống như trước đây. Coi như việc cứu người lần này chưa từng phát sinh. Dù huyện trưởng Tần có còn ở huyện Nguyên Hoa hay không, chúng tôi đều sẽ không dùng “Ơn cứu mạng” tới làm phiền anh ta.”
Cố Nam Thư trực tiếp đẩy vali trở lại, có lẽ là vì quá tức giận, nên lực đẩy hơi lớn, một góc vali chọc vào đùi bà Tần, khiến cả người bà ta nghiêng ngả, khuôn mặt sa sầm xuống.
“Cô chưa hiểu ý của tôi rồi. Nhà cô đã cứu Tần Ngạn, viện này đã xảy ra, không thể coi như chưa từng phát sinh. Nhà họ Tần chúng tôi là gia đình có lễ nghĩa, ân tình lớn như vậy không thể nào không trả lại. Cầm lấy tiền trong vali đi, các cô cần dùng đến.”
Nói tới đây, bà Tần nhìn bốn phía xung quanh, chậm rãi đứng dậy: “Ít nhất có thể đổi sang căn nhà lớn hơn chút. Một nhà sáu người ở nơi này hơi chật chội, còn là nhà thuê nữa, không thích hợp.”
Nói xong bà ta quay đầu đi luôn.
Ra khỏi sân, cuối cùng bà Tần không nhịn nổi nữa, vửa lấy khăn tay ra phủi đi tro bụi dính trên người, vừa oán hận, mắng: “Thứ quái gì vậy! Quả nhiên là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy. Không lễ phép, không giáo dưỡng!”
Trong phòng.
Cố Nam Thư tức giận đến mức cả người sắp bốc hỏa. Cố Nam Huyền nghe xong toàn bộ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh Ba nói thái độ của Tần Tư Viễn khá tốt sao? Bà Tần làm vậy… Là có ý gì?”
“Có ý gì? Còn có thể có ý gì! Bà ta sợ người khác nói nhà họ Tần bọn họ vong ân phụ nghĩa, lại sợ chúng ta mượn cơ hội này bám lấy bọn họ, thậm chí dùng ân cứu mạng để áp chế, kiếm lợi trong tay bọn họ, cho nên trực tiếp đưa chúng ta một vali tiền, xem như kết thúc ân tình này!”
Cố Nam Huyền nhíu mày: “Thần kinh à! Tần Tư Viễn chỉ nói xuông như vậy, anh Ba cũng chỉ nghe để đó, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ chuyện gì. Đúng là tốt bụng phí công, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Còn là phu nhân của tư lệnh nữa!”
Mắng xong, cô nhìn vali tiền trên bàn, lại u sầu hỏi: “Làm gì với số tiền này bây giờ?”
“Không phải Nam Sóc cho chúng ta số điện thoại của ông chủ Trần sao? Ngoài ngõ có buồng điện thoại công cộng, để chị đi gọi điện thoại cho Nam Sóc.”
Đúng lúc, Cố Nam Sóc đang ngồi trong phòng làm việc của ông chủ Trần. Nhận được điện thoại, hắn cũng choáng váng.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói đầy lửa giận của Cố Nam Thư truyền đến: “Người ta cho em tiền đấy, chị chỉ hỏi em một câu thôi, em có muốn lấy số tiền này không?”
Cố Nam Sóc rất cạn lời: “Không muốn! Em có thể tự kiếm ra tiền, không đáng để bản thân và người nhà bị khinh bỉ, dùng tôn nghiêm đổi lấy. Chị Hai muốn làm gì, thì làm đi.”
Cố Nam Thư sửng sốt: “Sao em biết chị đang muốn làm gì đó?”
Tiếng cười khẽ truyền ra từ điện thoại: “Nghe giọng chị tức giận tới mức run rẩy rồi, còn có thể ngồi yên không làm gì sao?”
Cố Nam Thư ngượng ngùng: “Được rồi! Có những lời này của em là ddowjwc! Em không phải xen vào việc bên này đâu, cứ yên tâm ở Bằng Thành làm việc của em đi. Để chị!”
Cúp điện thoại, chị ấy chạy thẳng về nhà, khóa kỹ lại vali tiền kia, xách theo nó chạy ra ngoài.
Thấy chị gái hấp tấp như vậy, Cố Nam Huyền vội hỏi: “Chị Hai, chị đi đâu thế?”
“Đi tới văn phòng chính phủ huyện!”