Năm tập, mỗi tập xuất hiện một câu, chỉ là năm câu nói, hai câu cũng chỉ là mười câu, ba câu chẳng qua cũng thêm mười lăm câu thoại. đặc biệt là lời thoại này còn rất dễ thêm vào, căn bản không ảnh hưởng tới cốt truyện.
Huống chi, bộ phim của ông ấy là về trẻ con, bắt buộc phải có món đồ chơi. Mấy cái mua ban đầu đã hỏng một nửa rồi, đúng là lúc nên mua bổ sung. Tuy rằng không tốn nhiều tiền lắm, nhưng được người tài trợ không tốt hơn tự mua sao? Huống chi đồ chơi Nam Lân còn tốt hơn đồ chơi của nhà khác, càng khỏi nói tới ngoài cung ứng đồ chơi cho đoàn phim quay chụp ra, Cố Nam Sóc còn phát phúc lợi cho mọi người, và hai ngàn đồng kia nữa.
Đừng thấy hai ngàn đồng không nhiều lắm mà lầm tưởng, nếu dùng tốt, có thể mua được không ít thứ đâu, ít nhất cũng có thể tăng thêm thức ăn mặn cho mọi người trong đoàn làm phim.
Quan trọng nhất là, gần như ông ấy không cần bỏ ra thứ gì. Hai điều kiện Cố Nam Sóc nhắc tới, thật sự chỉ là chuyện nhỏ không tốt như, như vậy không phải có lợi ích miễn phí dâng tới tận cửa sao?
Đạo diễn Bành xoa xoa tay mình, sao lại có cảm giác như nhặt được của rơi thế này?
Ông ấy vẫn chưa thể tin nổi: “Không còn gì khác?”
“Hết rồi!” Cố Nam Sóc trả lời vô cùng chắc chắn.
Đạo diễn Bành hưng phấn nhận lời: “Vậy được rồi, nhưng mà tôi nói trước nhé, phải ký hợp đồng, nếu sau này cậu có thêm yêu cầu gì đó, tôi không quan tâm cậu là em họ của ai, tôi đều không nể mặt đâu.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Đương nhiên rồi! Đạo diễn Bành yên tâm, ngoài chuyện tôi vừa nói ra, tuyệt đối sẽ không có yêu cầu nào khác.”
Hiện giờ vẫn chưa có khái niệm quảng cáo, bởi vậy đạo diễn Bành cảm thấy ông ấy được lợi lớn, còn Cố Nam Sóc lại cảm thấy bản thân chiếm lợi. Nếu ở đời sau, chỉ bỏ ra hai ngàn đồng muốn cấy quảng cáo vào, chỉ sợ nằm mơ cũng không được.
Bởi vì yêu cầu không phức tạp, không cần chú ý nhiều chi tiết, nên hợp đồng tương đối đơn giản. Ngày hôm sau hai bên đã ký hợp đồng, ngày thứ ba Cố Nam Sóc đã bảo Triệu Lập An lấy một lô hàng từ chỗ Đỗ Quốc Cường mang tới đây. Mấy ngày sau đó hắn vẫn luôn đi theo đoàn làm phim, thứ nhất là xem người ta quay phim thế nào, dù là đời trước hay đời này, hắn đều chưa xem qua.
Thứ hai vì sợ đoàn làm phim chưa cấy quảng cáo thế này bao giờ, không biết cách nói sao cho khép. Hắn ở lại có thể làm cố vấn, khi cần thiết có thể đưa ra kiến nghị.
Hai bên hợp tác thuận lợi, có thể nói là đều vui mừng. Cố Nam Sóc ở lại đoàn phim, hiểu ra được không ít thứ trong cái nghề này. Hắn còn thuận tiện tìm được một quán cà phê hương vị không tồi, ở gần khu này, đi bộ không quá mười phút đã tới nơi. Mỗi lần nghỉ trưa, hắn đều tới chỗ này ngồi một lát.
Quán cà phê.
Cố Nam Sóc chọn vị trí ở sát cửa sổ, không lâu sau, Nguyễn Thành Trạch đã bước vào.
“Sao lại hẹn ở chỗ này? Tôi nghe chú Bành nói, cậu đang đi theo đoàn làm phim học tập à? Không phải cũng có hứng thú với cái ngành này muốn đổi nghề chứ?”
Cố Nam Sóc cười, không đáp. Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều với Nguyễn Thành Trạch, hai bên đã thân thiết hơn rồi, không còn khách sáo như trước. Hắn trực tiếp đưa một phần tài liệu qua.
“Cái gì vậy?” Nguyễn Thành Trạch mở ra xem, vừa xem đã nhướng mày: “Kịch bản à? Cậu thật sự định làm cái nghề này?”
“Anh xem kịch bản trước đi.”
Nguyễn Thành Trạch nghiêm túc xem qua một lượt, Cố Nam Sóc bảo nhân viên phục phụ mang cho bọn họ hai ly cà phê.
Kịch bản không dài, chỉ có ba tập đầu. Nội dung mỗi tập cũng không nhiều lắm, Nguyễn Thành Trạch xem rất nghiêm túc, nhưng mất quá nhiều thời gian đã xem xong toàn bộ.
Sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc: “Nội dung câu chuyện rất hay, tập hợp rất nhiều nguyên tố, tư tưởng mới lạ bay bổng, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, rất có sức hút. Nội dung đã vậy rồi, nếu quay thành phim, dung nhập thêm cảm xúc vào sẽ càng tốt hơn. Cậu tìm đâu ra kịch bản thế?”
“Chị gái tôi viết.”
Nguyễn Thành Trạch sửng sốt một lúc lâu: “Chị họ Nam Thư?”
“Đúng!”
Nguyễn Thành Trạch càng sửng sốt. Anh ta biết Cố Nam Thư từng gửi bài cho báo chí, viết đồng thoại trẻ con. Vì là thân thích, nên ôm tâm lý tìm hiểu một phen, anh ta đã từng cố ý mua một tờ về đọc. Bài được đăng lên báo, tất nhiên trình độ không kém, nhưng vẫn có khoảng cách so với kịch bản trong tay anh ta. Anh ta không ngờ, Cố Nam Thư còn có tiềm lực như vậy.
“Chị họ lợi hại quá! Tôi không ngờ chị họ còn có trí tưởng tượng và năng lực biểu đạt tốt như vậy.”
Ban đầu khi biết truyện đồng thoại thiếu nhi của Cố Nam Thư được đăng trên báo, Cố Nam Sóc đã nảy sinh một ý nghĩ. Hắn nhớ tới đời sau có một bộ phim hoạt hình thiếu nhi do tập đoàn nọ hợp tác với đoàn làm phim chế tạo ra.
Thành công của bộ phim này khiến tập đoàn kia nổi danh khắp thị trường trong nước và quốc tế, mang lại hiệu quả xã hội và lợi ích kinh tế vô cùng lớn. Dưới cái nhìn của Cố Nam Sóc, hiệu quả này còn có thể mở rộng thêm chút nữa.
Hiện giờ chưa có công ty nào chú trọng tuyên truyền maketing nhãn hiệu của mình. Hắn là người đầu tiên, có không gian phát triển vô cùng rộng lớn.