Sau khi xác định tính khả khi, các hạng mục còn lại rườm ra hơn nhiều, vẫn cần nhân viên chuyên nghiệp giúp đỡ. Nguyễn Thành Trạch nóng lòng muốn thử, quyết định tự mình làm tổng đạo diễn.
Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Không phải anh chỉ thích quay phim truyền hình người thật à? Từ bao giờ lại có hứng thú với hoạt hình thế?”
Nguyễn Thành Trạch trợn mắt khinh bỉ: “Không cho tôi có nhiều sở thích sao? Cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Yên tâm, tôi đã từng học về phương diện này rồi, kiến thức của tôi rộng rãi lắm, tuyệt đối chuyên nghiệp, sẽ không làm hỏng việc của cậu.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng anh ta lại đang nói thầm: Kịch bản tốt như vậy, buông tay thì quá tiếc, phải tự mình làm mới được.
Có anh ta giúp đỡ, những việc còn lại như liệc hệ với tổ mỹ thuật, tổ kỹ thuật… Dễ làm hơn nhiều. Tuy rằng anh ta làm đạo diễn chưa lâu, nhưng từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong cái ngành này rồi, mạng lưới quan hệ không cần phải nói, như vậy thật ra khiến Cố Nam Sóc tiết kiệm được không ít công sức.
Phía bên này nói chuyện hừng hực khí thế, bên phía bàn pha chế cà phê cũng không nhàn rỗi.
Cố Kiều đi tới, nhìn về phía hai ly cà phê đang nằm trên mặt bàn: “Là cà phê hai vị khách vừa rồi gọi à? Ly này của người nào?”
Đồng nghiệp Tiểu Lệ cười trả lời: “Giống nhau cả, đều gọi Latte.”
Cố Kiều sửng sốt, một giây sau đã khôi phục như thường. Cô ta tới gần”
Chị Tiểu Lệ, đóa hoa này chị làm đẹp thật đấy.”
Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên Tiểu Lệ cảm thấy cổ tay mình đau đớn, ly cà phê lập tức rơi xuống đất, cà phê đổ hết ra ngoài.
Cố Kiều vội vàng kéo Tiểu Lệ đứng dậy, lấy khăn giấy ra chà lau quần áo bị bẩn cho đối phương: “Chị Tiểu Lệ, vết cà phê sợ là lau không sạch được, chị vẫn nên vào nhà vệ sinh gột qua một chút đi. Quán cà phê chỗ chúng ta xa hoa như vậy, đều là nhân vật lớn tới đây, chị mặc quần áo này ra tiếp khách, không thích hợp lắm. Để em dọn đống này cho. Chị đừng lo, ông chủ của chúng ta dễ tính, một cái ly mà thôi, sẽ không làm khó chị đâu.”
Tiểu Lệ nhìn quần áo bị nhiễm bẩn một mảng lớn, khẽ nhíu mày: “Được rồi! Chị vào nhà vệ sinh, nơi này làm phiền em rồi.”
Cố Kiều lộ ra nụ cười chân thành: “Không phiền! Em cũng là nhân viên trong của hàng, đây là việc em nên làm. Em phải cảm ơn chị mới đúng, hai ngày nay chị đã cầm tay chỉ dạy em rất nhiều.”
Tiểu Lệ khẽ gật đầu, xoay người vào nhà vệ sinh trước, đợi sau khi gột sạch vết bẩn trên người ra ngoài, trên mặt bàn đã đặt hai ly cà phê giống nhau rồi. Tiểu Lệ kinh ngạc: “Em pha cà phê lại giúp chị rồi à?”
“Chị Tiểu Lệ xem em pha thế nào?”
“Không tồi! Cảm ơn em. Để chị mang cho khách.”
“Vâng. Chị Tiểu Lệ làm việc đi.”
Cố Kiều từ từ ra khỏi phòng pha cà phê, lặng lẽ dịch tới một góc khuất, tất cả đều ổn thỏa, bây giờ chỉ cần chờ đợi là được.
Thẻ đạo cụ của hệ thống không có tác dụng với Cố Nam Sóc thì sao, cô ta không nhất thiết phải dựa vào thẻ đạo cụ. Trên đời này, có rất nhiều biện pháp khiến một người gặp phải tai ương.
Thấy Tiểu Lệ đã mang cà phê tới cho Cố Nam Sóc, Cố Nam Sóc đã uống hết rồi, trái tim Cố Kiều càng đập nhanh hơn.
Sau đó một tiếng động vang lên. Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch liên tiếp ngã ra đất, cả người run rẩy. Sau đó là tiếng kinh hô của Tiểu Lệ.
Cố Kiều tìm đúng cơ hội, nhanh chân chạy tới: “Chị Tiểu Lệ, không thể để khách hàng xảy ra chuyện trong tiệm chúng ta. Trong tiệm có điện thoại, chị gọi điện thoại tới bệnh viện bảo bọn họ cho xe cứu thương tới đi. Để em ở đây trông chừng hai vị khách này là được rồi. Trước đây cha mẹ nuôi em từng xảy ra tai nạn xe cộ, phải nằm viện trong thời gian dài, em từng học được một vài biện pháp sơ cứu tạm thời từ bác sĩ và y tá.”
Tiểu Lệ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Được!”
Đợi cô ấy đi khỏi, khóe miệng Cố Kiều mới cong lên, nở nụ cười ranh mãnh vì đã thực hiện được kế hoạch. Cô ta ngồi xổm người xuống, một tay đỡ lấy đầu Cố Nam Sóc, một tay khác chạm vào tay hắn, muốn đỡ hắn dậy, thuận tiện tăng diện tích tiếp xúc thân thể.
Phải nhanh! Hệ thống chỉ có thể thu lấy vận may của người sống. Một khi đã tử vong, vận may sẽ hoàn toàn tan biến. Cho nên cô ta nhất định phải hoàn thành trước khi thuốc độc phát tác.
Đúng lúc ấy, cổ tay cô ta bị nắm chặt, cúi đầu xuống lập tức đối mặt với ánh mắt trong suốt của Cố Nam Sóc. Cặp mắt kia vô cùng tỉnh táo, đừng nói hôn mê, bất tỉnh nhân sự, dù một chút mê mang hoảng hốt thôi cũng không nhìn thấy.
Cố Kiều thầm kêu không ổn: Cô ta trúng kế rồi!