Dương Tiểu Muội há mồm muốn cãi lại, nhưng không biết nên phản bác thế nào. Dù không muốn, cô ta vẫn phải thừa nhận, chỉ bằng cảm tình Thôi Hoành Chí dành cho Cố Nam Thư, cộng thêm Cố Nam Sóc chống lưng, nếu không phải Cố Nam Thư đã hết tình cảm với Thôi Hoành Chí, đúng là cô ta rất khó nhờ cái thai trong bụng leo lên vị trí chính thất.
“Cô yên tâm, trước đây chị gái tôi có thể dứt khoát buông tay, sau này sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ với Thôi Hoành Chí. Cô thật sự không cần coi chị gái tôi như kẻ thù, bởi vì dù Thôi Hoành Chí có làm gì, nhà họ Thôi có làm gì, chị gái tôi cũng tuyệt đối không bao giờ quay đầu lại. Vị trí con dâu nhà họ Thôi này ai muốn lấy thì lấy, chị gái tôi không thèm.”
Dương Tiểu Muội ngập ngừng, yên tâm? Cô ta có thể yên tâm sao?
Dương Tiểu Muội hoảng hốt. Thật ra trong lòng cô ta hiểu rõ, cho dù không có Cố Nam Thư, cũng sẽ có Triệu Nam Thư, Tôn Nam Thư…
Cuộc hôn nhân này là do cô ta dùng đứa trẻ trong bụng bức ép nhà họ Thôi phải đồng ý, cho dù là Thôi Hoành Chí, hay là cha mẹ Thôi, tất cả đều chán ghét cô ta tới cực điểm. nếu cô ta sinh được đứa con trai còn đỡ… Đáng tiếc cô ta lại sinh đứa con gái.
Nếu Thôi Hoành Chí vẫn không thể sinh như trước, dù là con gái, tốt xấu gì nó cũng là cốt nhục duy nhất của anh ta. Nhưng Thôi Hoành Chí khỏi bệnh rồi. Con gái cô ta không đáng giá nữa.
Cộng thêm hiện giờ chính sách quốc gia còn quy định, chỉ cho phép mỗi cặp vợ chồng sinh một thai, nếu muốn sinh thêm vừa phải trốn trốn tránh tránh, sinh ra rồi muốn vào hộ khẩu còn phải nộp phạt một khoản tiền lớn. Bây giờ cuộc sống của nhà họ Thôi không được như trước kia, bọn họ lấy đâu ra tiền? Dù có thể lấy ra được, cũng chỉ là trứng chọi đá.
Thà rằng để Thôi Hoành Chí ly hôn cô ta, thứ nhất có thể thoát khỏi người phụ nữ “Lả lơi ong bướm”, thứ hai có thể danh chính ngôn thuận sinh thêm một đứa nữa, chẳng phải đẹp cả đôi đàng sao?
Dương Tiểu Muội nắm c.h.ặ.t t.a.y thành năm đấm, khớp xương kêu răng rắc.
Nhà họ Thôi tính toán giỏi lắm.
Lợi dụng cô ta xong rồi, muốn ném cô ta qua một bên sao? Thôi Hoành Chí muốn vứt bỏ cô ta, rồi song túc song phi với Cố Nam Thư? Không bao giờ! Nếu bọn họ không muốn sống yên ổn, vậy thì khỏi sống nữa!
Vốn dĩ cô ta định c.h.ế.t chung với Thôi Hoành Chí và người nhà họ Thôi, nhưng mà…
“Bây giờ cô còn cảm thấy trong lòng Thôi Hoành Chí có cô không?”
Dương Tiểu Muội ngơ ngẩn, cười nhạo một tiếng. Có cô ta? Tới bây giờ, dù Dương Tiểu Muội muốn lừa mình dối người, cũng không nói ra được những lời này. Chỉ cần trong lòng Thôi Hoành Chí có một chút vị trí dành cho cô ta thôi, sẽ không trơ mắt nhìn cô ta như bây giờ, sẽ không coi con gái bọn họ như người vô hình. Thậm chí khi nhận được báo cáo kết quả kiểm tra, anh ta còn không thèm liếc mắt nhìn lại cô ta một cái, một câu dặn dò cũng không, đã chạy thẳng đi tìm Cố Nam Thư rồi.
Nghĩ tới chuyện này, Dương Tiểu Muội lại tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cố Nam Sóc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Chỉ sợ cô không thể tiếp tục ngốc ở nhà họ Thôi nữa rồi.”
Dương Tiểu Muội ngẩng đầu: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ trần thuật sự thật mà thôi. Nhà họ Thôi đã quyết tâm, cho dù cô có chơi xấu thì có thể chống đỡ được bao lâu? Hơn nữa, cô muốn ngốc ở nhà họ Thôi như bây giờ, trải qua cuộc sống giống như nô lệ không hề có nhân quyền này sao?”
Dương Tiểu Muội cắn chặt răng: “Hôm nay cậu tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Chỉ muốn hỏi cô một câu thôi. Cô trước sau như một với Thôi Hoành Chi, trả giá tất cả vì anh ta, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cô cam tâm không? Cô muốn trả thù không? Muốn khiến nhà họ Thôi không còn nơi dừng chân ở huyện Nguyên Hoa không? Muốn người thương tổn cô trả giá đắt không? Cô nghĩ lại xem, nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của cô, nghĩ tới con đường cô có thể đi, nghĩ tới…”
Cố Nam Sóc dừng lại, nhìn đứa bé trong lòng Dương Tiểu Muội, nói tiếp: “Nghĩ tới con gái cô. Nếu cô đồng ý, có lẽ chúng ta có thể hợp tác thêm lần nữa.”
Nói xong, hắn xoay người nghênh ngang đi lướt qua người Dương Tiểu Muội.
Nhìn theo bóng dáng hắn, Dương Tiểu Muội giống như suy tư điều gì. Từng câu từng chữ Cố Nam Sóc nói lại hiện lên trong óc cô ta.
Còn đường nào có thể đi? Ngoài c.h.ế.t chung với bọn họ ra, cô ta còn con đường nào khác có thể đi sao?
Đột nhiên Dương Tiểu Muội nghĩ đến cảnh tưởng sảy ra khi nấu ăn, cô ta cúi đầu nhìn con gái yếu ớt trong lòng mình.
Là ý trời sao?
Ý trời không cho nhà họ Thôi chết, hay là con gái cô ta không muốn cô ta làm ra chuyện này?
Dương Tiểu Muội run rẩy, ôm chặt lấy con gái. Mặc dù chỉ là đứa con gái, dù cả nhà họ Thôi đều không thích con bé, nhưng con bé vẫn là miếng thịt rơi xuống từ bụng cô ta, là cô ta liều c.h.ế.t sinh ra, là cốt nhục có chung dòng m.á.u với cô ta!
Nếu nhà họ Thôi c.h.ế.t hết, cô ta cũng chết, con gái cô ta phải làm sao bây giờ?
Nghĩ tới con gái cô!
Nghĩ tới con gái cô…
Những lời này băng từ lặp đi lặp lại, không ngừng vang lên bên tai Dương Tiểu Muội.
Dường như cô bé trong n.g.ự.c cũng cảm nhận được điều gì đó, cô bé vươn bàn tay nhỏ ra nắm lấy ngón tay Dương Tiểu Muội, sau đó cười toét miệng.
Khoảnh khắc này, Dương Tiểu Muội mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô ta lập tức khóc rống lên!