Vì thế, Nguyễn Chính Huân đã giữ bà ấy lại, nhận bà ấy làm em gái nuôi, sau đó đổi tên cho bà ấy thành Nguyễn Tố Vân, cho bà ấy cuộc sống tốt đẹp, nuôi bà ấy ăn học, coi như em gái ruột của mình.
Nguyễn Thành Trạch chưa từng gặp mặt cô ruột, tuy rằng đã xem ảnh chụp, nhưng không phải ngày nào cũng xem, ấn tượng không sâu lắm. Bà Du thì khác, bởi vì bà ấy giống với người cô này, nên mới đạt được cơ duyên, có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, cho nên bà ấy nhớ rõ ràng diện mạo của chính chủ hơn bất kỳ ai khác.
“Lần đầu tiên khi gặp mặt Cố Nam Sóc, em đã cảm thấy giống rồi. Nhưng lúc ấy cậu ta nói mẹ cậu ta tên Liễu Như Ngọc, không phải họ Nguyễn. Em nghĩ chắc là người với người giống nhau, như em vậy, nên không để trong lòng. Nhưng hôm nay tới nhà họ Cố, em gặp được Cố Nam Huyền và Cố Nam Thư. Nếu chỉ riêng Cố Nam Sóc giống thì thôi, nhưng Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền cũng rất giống.”
“Hơn nữa Cố Nam Huyền nói bọn họ còn một người anh nữa đã qua đời, tên là Cố Nam Vọng, diện mạo cực kỳ giống Cố Nam Sóc. Như vậy, chẳng phải là cũng giống chị gái sao? Một người là trùng hợp, hai người là trùng hợp, ba người, bốn người, chẳng lẽ vẫn là trùng hợp sao?”
Nguyễn Thành Trạch sửng sốt, nhíu mày trầm tư: “Có lẽ do mẹ bọn họ có vẻ ngoài giống, bọn họ lại giống mẹ mình, như vậy tất nhiên là có vài phần tương tự rồi.”
Bà Du sửng sốt, lời này không phải không có lý, nhưng nếu sự thật không phải như vậy…
“Cô hiểu ý của cháu, nhưng mà cô rất giống chị ấy, Uyển Nhi lại giống cô, nhưng Uyển Nhi lại không hề giống chị ấy. Vì những nét mà Uyển Nhi giống cô lại hoàn toàn khác với những nét cô giống chị ấy. Còn nhà họ Cố lại khác.”
“Cô không biết vẻ ngoài của Cố Nam Vọng thế nào, nhưng trong ba người cô đã gặp, Cố Nam Thư giống chị ấy ở đôi mắt và khuôn mặt, Cố Nam Huyền lại giống ở môi và lông mày, còn Cố Nam Sóc thì giống mắt và mũi. Nếu như tổng hợp tất cả lại, sẽ tạo ra khuôn mặt thế nào?”
Nguyễn Chính Huân nín thở, nếu ngũ quan của bọn họ chồng lên nhau…
Bà Du liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Anh Cả, không chỉ diện mạo, còn có tên của người nhà họ Cố nữa.”
Tên của người nhà họ Cố…
Nam Vọng, Nam Thư, Nam Sóc, Nam Huyền!
Nguyễn Chính Huân chấn động, chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự là con cái của em gái mình?
Đột nhiên trong đầu ông ấy chợt lóe lên một ý nghĩ, ông ấy lập tức hỏi: “Vừa rồi em nói, Cố Nam Sóc bảo mẹ cậu ta tên là gì?”
“Liễu Như Ngọc!”
“Liễu Như Ngọc, Liễu Như Ngọc…”
Nguyễn Chính Huân đứng bật dậy, vì hành động quá nhanh, cả người còn lắc lư một cái, may có Nguyễn Thành Trạch ở bên nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ấy.
“Cha, cha đừng kích động! Chân tướng thế nào vẫn chưa rõ đâu. Không phải cô đã mất từ lâu rồi à? Nếu cô ấy còn sống, thì người mấy năm nay chúng ta bái tế là ai?”
Không phải Nguyễn Thành Trạch không muốn tìm lại được cô ruột và người nhà cô mình. Anh ta biết rõ tình cảm cha mình dành cho người em gái này, đặc biệt là năm đó người nhà gặp nạn, chỉ trong một đêm người nhà họ Nguyễn đều c.h.ế.t sạch. Khi đó cha anh ta ở bên kia đại dương, sau khi biết tin vội vàng trở về, tất cả đã biến thành xương khô. Vì vậy, cha anh ta vừa tiếc nuối vừa vô cùng áy náy.
Nếu nhà họ Nguyễn thật sự còn người thân, cũng coi như an ủi phần nào, cũng là chuyện tốt, chỉ sợ tất cả chỉ là hiểu lầm, vui mừng hôm nay hóa thành hư không, thay đổi từ đại hỉ tới đại bi như vậy, cha anh ta có thừa nhận nổi không?
Nguyễn Chính Huân lắc đầu thật mạnh: “Cha muốn tới Lâm Xuyên, cha muốn biết rõ mọi chuyện! Thành Trạch, mau chuẩn bị xe! Không, không ngồi xe, đi máy bay nhanh hơn, chúng ta đi máy bay! Cha nhớ rõ sân bay Vinh Thành vừa hoàn thành năm trước, đã bắt đầu đưa vào sử dụng rồi.”
Nguyên quán của nhà họ Nguyễn cũng ở Lâm Xuyên, người cô họ Nguyễn bọn họ vẫn luôn cho rằng đã qua đời từ sớm kia được chôn ở chỗ này.
Hiện giờ muốn đi máy bay không dễ, chưa nó tới giá cả đắt đỏ, chuyến bay còn rất ít. Bình thường đa số người dân đều lựa chọn đi tàu hỏa, số người chọn đi máy bay cực ít. Cha anh ta nóng ruột đến mức không muốn đi tàu hỏa rồi.
Nguyễn Thành Trạch há miệng muốn nói để mình anh ta đi là được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cha mình, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng! Để con sắp xếp!”