“Ừ! Tôi mang theo tiền, anh đi lấy giấy tờ đi.”
“Được rồi!”
Giọng nói đã cất cao vài lần, có thể thấy được đối phương vui đến mức nào.
Một tay giao tiền, một tay giao nhà. Chuyện mua bán diễn ra vô cùng thuận lợi.
Nắm được giấy tờ chứng minh quyền tài sản, trong lòng Cố Nam Sóc mừng rỡ như điên. Hắn cũng là người có tứ hợp viện ở thủ đô rồi! Hiện giờ thủ đô vẫn chưa hạn chế vấn đề đăng ký hộ khẩu, có nhà là có thể làm hộ khẩu.
Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể làm được hộ khẩu thủ đô! Nghĩ lại đời sau, môt quyển hộ khẩu thủ đô thôi, đã phải khiến bao người phí tiền phí sức, đánh nhau vỡ đầu. Bây giờ hắn chỉ cần nhẹ nhàng đã lấy được, trong lòng vui khỏi nói.
Làm xong chuyện công ty, phòng cũng đã mua được, mọi việc đều thuận lợi, cuối tháng sáu, Cố Nam Sóc quay trở lại huyện Nguyên Hoa.
Tháng sáu, cũng chính là lúc Cố Nam Huyền đăng ký nguyện vọng thi đại học.
“Anh Ba, đa phần các bạn học trong lớp em đã nộp xong nguyện vọng rồi, còn mỗi em là chưa nộp. Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, em chỉ chờ anh về tham mưu cho em thôi đấy.”
Cố Nam Sóc bật cười: “Em đã nghĩ ra mình muốn học chuyên ngành nào chưa?”
“Em nghĩ rồi, em muốn học tiếng Anh!”
“Tiếng Anh?”
Cố Nam Huyền gật đầu: “Mấy năm nay em vẫn luôn thấy anh Ba tự học tiếng Anh, nên cũng học theo anh một khoảng thời gian. Khi anh không có nhà, mấy cuốn băng từ anh để lại em đều nghe rồi. Em cảm thấy em học cũng được, trong tất cả các môn, chỉ có tiếng Anh là em luôn đạt điểm tối đa thôi. Em rất thích tiếng Anh.”
“Tiếng Anh, sư phạm là chuyên ngành đứng đầu được phái nữ yêu thích. Điểm trúng tuyển sẽ tương đối cao.” Cố Nam Sóc ngừng lại, cười nhìn em gái: “Có điều, thích là quan trọng nhất.”
Cố Nam Huyền cố đè nén trái tim đang căng thẳng: “Anh Ba cũng cảm thấy tốt sao?”
“Đây là con đường của em, chính em cảm thấy tốt mới được.”
“Vâng, vậy anh Ba, anh cảm thấy em nên chọn trường học nào?”
“Em muốn học trường nào nhất?”
“Đương nhiên là học viện ngoại ngữ Bắc Kinh rồi! Chỉ là… ai…”
Tiếng thở dài này là có ý gì? Cố Nam Sóc hé miệng bật cười. Điểm của Cố Nam Huyền không đủ tiêu chuẩn. Hắn xoa đầu em gái. Vậy thì nguyện vọng một điền học viện ngoại ngữ Bắc Kinh đi!”
“Hả?” Cố Nam Huyền không thể tin nổi.
“Nguyện vọng một mà, phải tranh đua chứ! Anh thấy thành tích thi thử lần gần đây nhất của em rồi, tiến bộ rất lớn, đã gần đuổi kịp người đứng đầu. Hơn nữa không phải giáo viên nói em là loại hình thi cử, mỗi cuộc thi đều có thể phát huy vượt xa mức bình thường sao?”
Cố Nam Huyền vặn vẹo hai tay: “Nhưng…… Nhưng vẫn kém quá nhiều.”
“Không sao. Chúng ta đánh cược một phen, lỡ thi đỗ thì sao? Cho dù không thi đỗ cũng không vấn đề gì, dưới nó không phải còn vài nguyện vọn nữa à? Nguyện vọng một chọn cái cao nhất, nguyện vọng hai anh kiến nghị em chọn đại học Bằng Thành.”
“Đại học Bằng Thành vừa xây dựng chưa lâu, năm trước mới bắt đầu tuyển nhận học sinh, cho nên rất nhiều người không biết tới nó, thậm chí người biết đến cũng không coi trọng, không đăng ký, dẫn tới điểm số trúng tuyển tương đối thấp.”
“Nhưng thật ra trường đại học này rất không tồi, đặc biệt là chuyên ngành tiếng Anh em muốn học. Khoa ngoại ngữ của bọn họ được xây dựng từ đội ngũ giáo viên Kinh Đại, rất nhiều giáo viên xuất phát từ các trường đại học lớn, không thể khinh thường.”
Cố Nam Huyền: “Được! Vậy nguyện vọng hai em sẽ điền đại họ Bằng Thành. Nguyện vọng ba em điền đại học tỉnh mình nhé?”
“Cũng được, còn thứ tư, thứ năm, anh kiến nghị em chọn hai trường cao đẳng không tệ lắm trong tỉnh.”
Cứ như vậy, nguyện vọng đã được xác định. Cố Nam Huyền tiếp tục ôn tập, Cố Nam Sóc bê một chiếc ghế dựa ra ngồi ngoài cửa, vừa xem ba đứa trẻ chơi đùa, vừa hỏi Cố Nam Thư: “Chị, chị với người kia thế nào rồi?”
Cố Nam Thư quay đầu nhìn qua.
Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chị, lần này cách lần trước em hỏi chị mấy tháng rồi, hai người đã có gì chưa? Hay vẫn như vậy?”
Cố Nam Thư lườm hắn một cái, Cố Nam Sóc biết ngay là đã có gì đó.
“Vậy chị định khi nào để bọn em gặp mặt anh ta?”
“Chờ Nam Huyền thi xong đã.”
“Vậy chị có thể nói trước anh ta là ai không?”
Tròng mắt Cố Nam Thư xoay chuyển, nói: “Tạm thời giữ bí mật, em đoán xem.”
Cố Nam Sóc:…… Hắn không đoán được!
Mắt hắn trợn trắng, không phải vì muốn hỏi tận gốc rễ, dù sao chỉ vài ngày nữa là gặp được rồi, hắn không sốt ruột vài ngày.
Nhưng nghĩ một lát, hắn lại nhăn mày lại…