Giáo viên tiếng Anh đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, phía dưới những người thích học tập như Cố Kiều múa bút thành văn, ghi chép lại. Những người không thích học tập đã hơi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, bởi vì chỉ còn năm p hút nữa là tới giờ tan học rồi. Tai bọn họ đang vểnh lên mong chờ tiếng chuông tan học thanh thúy dễ nghe kia.
Đáng tiếc, tiếng chuông không vang lên, mà là tiếng đập cửa.
Cô giáo Hoàng vô cùng kinh ngạc: “Thầy Cố?”
Tuy rằng Cố Nam Sóc đã từ chức lâu rồi, nhưng thầy trò trong trường Nguyên Hoa đã quen với cách xưng hô “Thầy giáo Cố”, cũng chỉ là cách xưng hô, Cố Nam Sóc cảm thấy gọi thế nào cũng không sao, nên không có nhu cầu sửa đúng.
“Quấy rầy cô Hoàng lên lớp rồi.”
Cô Hoàng bỏ phấn vào hộp trên bục giảng: “Không sao không sao, sắp tan học rồi, nội dung bài học hôm nay cũng đã giảng xong. Thầy Cố tìm tôi có việc à?”
“Đúng là có việc, nhưng mà không phải tìm cô Hoàng. Tôi tới tìm Cố Kiều.”
Mấy chục đôi mắt của các bạn trong lớp đồng loạt nhìn về phía Cố Kiều. Cố Kiều cũng sửng sốt, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn duy trì vỏ bọc lễ phép của mình, đứng lên ra cửa hỏi: “Chú họ tới tìm cháu?”
“Ừ!” Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chuyện là thế này, tám năm trước, nhà chúng tôi có rơi mất một hạt châu, toàn thân màu trắng, chỉ có một chấm đen ở giữa, nghe nói cháu nhặt được, hơn nữa vẫn luôn mang bên người, cho nên cố ý tới đây tìm cháu hỏi một câu, xem có thể trả lại nó cho chủ cũ không?”
Lời này tương đối thẳng thắng. Trước đó trong đầu Cố Kiều hiện lên vô số nguyên do Cố Nam Sóc đột nhiên tìm tới, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại là lý do này.
Càng không dự đoán được, hắn sẽ lớn tiếng nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Đã là chuyện bảy tám năm trước rồi, sao hắn có thể xác định là mình? Sao có thể xác định mình sẽ trả lại?
Giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta, Cố Nam Sóc nâng cổ tay lên, để lộ ra viên hắc châu trên cổ tay mình: “Đây là di vật của mẹ chú, một đen một trắng, vừa đúng một đôi. Bạch châu rơi mất, trong tay chú chỉ còn lại viên hắc chau này. Hạt châu này dùng nguyên liệu rẻ tiền, thủ công vụng về làm ra, không đáng giá tiền, nhưng nó là tín vật đính ước cha chú tặng cho mẹ chú. Cháu cũng biết đó, thời trẻ cha mẹ chú từng làm con ở cho nhà giàu, không có nhiều tiền, cha chú muốn tặng mẹ chú đồ, cũng chỉ có thể kiếm m ấy thứ đồ chơi rẻ tiền này.”
Đương nhiên, chuyện này do Cố Nam Sóc bịa ra, tín vật đính ước cái quỷ gì, rốt cuộc lai lịch của hạt châu này thế nào, hắn còn chưa biết đâu. Có điều không trở ngại việc hắn bịa chuyện xưa.
“Tuy rằng không đáng tiền, lại là tấm lòng của cha chú. Mẹ chú rất để ý tới nó, trước đây không cẩn thận làm mất, bà ấy còn tìm mấy ngày. Không tìm được bà ấy còn buồn bã rất lâu. Nếu không biết nó ở đâu thì thôi vậy, nhưng bây giờ đã biết nó nằm trong tay cháu, chú là con phải lấy về coi như hoàn thành di nguyện của mẹ mình, cháu nói có phải hay không?”
Trong lòng Cố Kiều vô cùng căng thẳng, nhưng không hoảng loạn, chỉ nói vài lời vu khống đã muốn cô ta trả lại bảo bối sao? Nằm mơ!
“Chú họ, chú cũng nói là chuyện bảy tám năm trước rồi, sao chú chắc chắn đồ đang nằm trong tay cháu? Cháu…”
Cố Nam Sóc cười, ngắt lời cô ta: “Lần trước cháu rơi xuống hồ nước bên núi sau trường học được Nam Huyền cứu lên, khi đó con bé đã nhìn thấy trên cổ cháu.”
Sắc mặt Cố Kiều lập tức thay đổi, tay vô thức dùng cổ áo che lại sợi dây chuyền trên cổ, nhưng làm xong rồi cô ta mới hoàn hồn, động tác này chẳng khác nào chưa đánh đã khai, vì thế lại muốn buông xuống, nhưng buông tới một nửa lại nghĩ, đã giơ lên rồi, bây giờ buông xuống cũng như giấu đầu lòi đuôi… Cuối cùng tay cô ta cứng đờ giữa không trung, nhất thời không biết nên làm thế nào. Do dự nửa giây, vẫn buông xuống.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, vừa rồi mình bị hành động bất ngờ của Cố Nam Sóc đánh mất lý trí, phải trấn định, trấn định!
Có bạn học ngồi bên cạnh Cố Kiều quan sát kỹ càng viên hắc châu trên cổ tay Cố Nam Sóc, nói: “A, em nhớ rõ hình như Cố Kiều cũng có một hạt châu như vậy, màu trắng ở giữa có một chấm đen. Viên này của thầy màu đen ở giữa có một chấm trắng. Quả nhiên là một đôi. Nhìn qua hạt châu này có vẻ không đáng tiền, nhưng hình thức rất đặc biệt.”
Nếu chỉ là hai hạt châu đen trắng bình thường, khả năng có đầy ngoài đường. Nhưng hai viên này lại là giữa đen có trắng, giữa trắng có đen, như vậy lại không bình thường.
Cố Nam Sóc cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Hình thức rất đặc biệt. Chính vì đặc biệt, cha thầy mới dùng nó làm tín vật đính ước tặng mẹ thầy. Một đen một trắng đại biểu cho hai người bọn họ. Cha thầy còn dùng dây xâu lại để mẹ thầy mang trên cổ tay, mang ngụ ý hai người có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp.”
Các bạn học hô to: “Oa? Tình cảm của cha mẹ thầy Cố tốt thật đấy.”
“Cha thầy Cố có lòng quá!”
“Đúng vậy! Nếu tớ là mẹ Cố, cho dù hạt châu không đáng giá tiền, tớ cũng sẵn lòng mang bên người.”
“Có tiền hay không không quan trọng. Ngụ ý quan trọng! Theo cách nói của người phương tây, cái này là lãng mạn, có đúng không?”
Có người đã bắt đầu hỏi Cố Kiều: “Cố Kiều, hạt châu của cậu là nhặt được của nhà thầy Cố à? Nếu đúng như vậy, thì trả lại thầy ấy đi. Hạt châu này cậu giữ cũng vô dụng, nhưng đối với thầy Cố lại khác. Thứ này rất quan trọng với cha mẹ thầy ấy.”
“Đúng vậy! Cố Kiều! Trả lại cho thầy Cố đi!”