Cũng may ba chị em đều là người có năng lực tiếp thu mạnh, rất nhanh đã tiêu hóa sự thật này. Có thêm một người bác cũng không đáng ngại, dù sao cũng chỉ là bác không phải cha mẹ. Hơn nữa nhìn qua có vẻ như người bác này còn là phần tử trí thức, thông tình đạt lý, không giống đám trưởng bối dựa vào thân phận khua tay múa chân với người khác.
Duyên thân nhân của cha mẹ bọn họ đều nhạt, tới thủ đô rồi càng đơn độc. Có người thân có thể qua lại như vậy, hình như cũng không tồi. Vì thế, mọi chuyện diễn ra thuận lợi, hai bên nhanh chóng đổi xưng hô.
Hai bên kể cho nhau nghe về quá khứ, đám Cố Nam Sóc muốn biết những chuyện thú vị của mẹ mình khi còn nhỏ, Nguyễn Chính Huân muốn biết cuộc sống của em gái mình mấy năm qua. Hai bên càng nói càng nhiều, sau đó phát hiện ra Tiểu Nguyệt Lượng trong miệng Nguyễn Chính Huân có rất nhiều sở thích, thói quen nhỏ và khẩu vị giống hệt mẹ mình. Điều này giống như lại lần nữa khẳng định hai người chính là một.
“Ngày tết nhất định phải ăn sủi cảo?” Ý cười trong mắt Nguyễn Chính Huân càng đậm thêm: “Đúng là phương bắc có tập tục này, nhưng từ đời ông cụ nhà họ Nguyễn chúng ta đã chuyển tới Vinh Thành rồi, ông ngoại các cháu cũng sinh ra và lớn lên ở Vinh Thành, đã nhập gia tùy tục từ lâu, không còn làm theo tập tục này. Vào năm Tiểu Nguyệt Lượng bốn tuổi, lần đầu tiên được ăn sủi cảo đã vô cùng yêu thích, ông cụ mới nói cho con bé nghe về tập tục phía bắc, sau khi nghe xong, Tiểu Nguyệt Lượng la hét nói sau này ngày tết đều phải ăn sủi cảo, từ đó mọi người đều theo con bé.”
Cố Nam Sóc, Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền:… Hóa ra là như vậy.
Không ai nghĩ tới, tập tục ăn sủi cảo cha mẹ nói với người ngoài là quy củ cũ của chủ nhà, lại là giả.
Tiểu Nguyệt Lượng và mẹ bọn họ giống như sợi dây ràng buộc hai bên lại với nhau, mặc dù bà ấy không còn nữa, nhưng những chuyện có liên quan tới bà ấy, những ký ức tốt đẹp vĩnh viễn ở lại trong lòng mọi người. Hai bên cùng tưởng niệm, cùng nhớ lại, cùng kể ra những chuyện lý thú trong quá khứ, cuối cùng quan hệ càng ngày càng gần, cảm giác xa lạ và xấu hổ ban đầu khi mới gặp mặt cũng dần dần tiêu tán.
Thấy mặt trời sắp lặn về phía tây rồi, Nguyễn Chính Huân và Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền vẫn nói chuyện say sưa như cũ, hứng thú không giảm. Cố Nam Sóc yên lặng rời khỏi phòng, định kéo Nguyễn Thành Trạch đi theo, cùng nhau xuống bếp chuẩn bị cơm chiều.
Lính cần vụ đi theo Nguyễn Chính Huân tới đây, lập tức bắt tay vào giúp đỡ. Anh ta há miệng cười nói: “Ông Nguyễn lớn tuổi rồi, có rất nhiều món không thể ăn, tôi tương đối quen khẩu vị của ông ấy.”
Cố Nam Sóc nhìn đố phương, tuy rằng đối phương không đi theo Nguyễn Chính Huân vào nhà, nhưng vẫn luôn đứng gác ngoài sân, dáng người thẳng tắp, vừa nhin đã biết không phải người thường.
Nguyễn Thành Trạch mở miệng giải thích: “Tuy rằng cha tôi không làm trong quân đội, nhưng lại có quân hàm, những người này đều do cấp trên sắp xếp.”
Đây chính là biểu tượng cho thân phận, cũng là người bảo vệ.
Hai mắt Cố Nam Sóc lóe lên, qua cuộc đối thoại vừa rồi, hắn đã biết Nguyễn Chính Huân làm nhân viên nghiên cứu, cụ thể nghiên cứu về thứ gì, ông ấy không nói rõ. Nhưng nhìn cảnh vệ và nhân viên cần vụ bên cạnh ông ấy, cộng thêm hai chữ “Quân hàm” Nguyễn Thành Trạch nói, hắn có thể đoán ra được một chút.
Chuyện không nên hỏi, Cố Nam Sóc rất thức thời không hỏi thăm nhiều. Nếu không cần hắn nấu cơm chiều, hắn cũng vui vẻ buông tay mặc kệ. Hắn kéo Nguyễn Thành Trạch sang bên cạnh, hỏi: “Anh là đạo diễn à?”
Nguyễn Thành Trạch sửng sốt.
Nghĩ lại thì, hình như mình chưa từng nhắc tới nghề nghiệp của bản thân. Nhưng mà anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có lẽ là Du Uyển hoặc bà Du từng nói lộ ra. Cũng có thể là do Nguyễn Chính Huân nói, vừa rồi bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, anh ta không hề nghiêm túc lắng nghe, có lẽ lúc anh ta không chú ý, mọi người đã nhắc tới cũng nên.
“Đúng thế! Tôi làm việc trong ngành điện ảnh. Có phải cảm thấy không liên quan chút nào tới ngành nghiên cứu của cha tôi hay không?”
Nguyễn Thành Trạch nhún vai bất đắc dĩ: “Có ai làm cha lại không muốn con trai kế nghiệp mình. Ban đầu cha tôi cũng định bồi dưỡng tôi. Từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với công việc ông ấy làm, mưa dầm thấm đất rồi, đúng là có điểm xuất phát cao hơn người khác. Đáng tiếc, tôi lại không đủ năng lực, sau đó cha tôi cũng phát hiện ra tôi không phải hạt giống tốt trong cái ngành nghiên cứu này, nên không tiếp tục lãng phí công sức trên người tôi, thời gian dạy tôi đủ để ông ấy dạy dỗ mấy người học sinh của ông ấy rồi.”
“Còn về đạo diễn, có lẽ là vì từ nhỏ tôi đã thích xem phim điện ảnh rồi, sau đó tò mò không biết một bộ phim được làm ra thế nào. Năm mười mấy tuổi, tôi đi theo mấy người bạn không nên thân của mình, lợi dụng quan hệ trong nhà xin vào đoàn làm phim. Sau đó càng chơi càng hứng thú, vào ngành rồi càng mê muội hơn.”