Cố Nam Sóc tiễn Tần Tư Viễn ra cửa, đúng lúc gặp phải Cố Nam Thư đi tới.
“Nam Sóc, chị mang đồ ăn tới cho em này, đói bụng chưa? Vị này là…”
Cố Nam Sóc giới thiệu: “Đây là anh Tần, là chú của cậu thiếu niên bị bắt cùng với em.”
Sau đó hắn lại nói với Tần Tư Viễn: “Đây là chị Hai tôi.”
“Chào cô Cố.”
“Chào anh Tần.”
Hai bên chào hỏi lẫn nhau, sau đó Tần Tư Viễn ra về, Cố Nam Thư vừa đi vừa mở hộp cơm ra: “Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi, đều là món em thích đó.”
Ngoài cửa, sắc mặt mẹ Thôi thay đổi liên tục, lúc thì xanh, lúc lại trắng.
Còn gì là không nhìn ra nữa, bà ta lại vừa tự tạo trò cười rồi. Căn bản không phải Cố Nam Thư tới vì Thôi Hoành Chí nhà bọn họ, hộp cơm kia cũng không phải chuẩn bị cho Thôi Hoành Chí, mà là cho Cố Nam Sóc.
Mẹ Thôi nhìn hai chị em ở chung hài hòa ấm áp sau cánh cửa, ánh mắt càng ngày càng oán giận. Bà ta phỉ nhổ: “Tinh vi cái gì! Biết kiếm tiền thì sao? Có thể chống lưng cho chị em thì thế nào? Là người làm công tác văn hóa thì giỏi lắm à, không phải vẫn bị bệnh đó sao! Hừ. Ông trời có mắt, báo ứng đến rồi! Đồ lòng dạ ác độc, bệnh c.h.ế.t cũng đáng đời!”
Y tá đi ngang qua trùng hợp nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày nói: “Bà cụ, bà nói gì thế? Anh Cố chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại, có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Lòng dạ ác độc hay không ác độc cái gì? Sao bà lại có thể nói như vậy, nếu không phải vì cứu người, anh ấy sẽ không bị thương. Còn báo ứng nữa, cho dù bị báo ứng, cũng là đám bắt cóc cướp của kia bị báo ứng.”
“Hơn nữa, anh ấy cũng coi như nhờ họa được phúc, cứu được cháu trai huyện trưởng. Bà không thấy huyện trưởng chúng ta vừa tự mình tới đây thăm hỏi sao, chính là người vừa ra khỏi phòng đó, bà không nhìn thấy à? Có thể diện biết bao. Còn đống đồ trên bàn kia nữa, bà nhìn thấy không, trái cây thực phẩm dinh dưỡng có cả đống, còn cả lá trà nữa, đều do huyện trưởng tự mình mang tới đó.”
“Coi trọng tới mức độ này không phải bình thường đâu. Anh ấy là ân nhân của nhà huyện trưởng, sau này có huyện trưởng làm chỗ dựa, còn không phải sắp tới sẽ phất lên rất nhanh sao. Còn nói c.h.ế.t bệnh nữa! Ngày lành của người ta còn ở phía sau…”
Mẹ Thôi nghe xong lập tức giật mình. Bà ta ngước mắt nhìn lên, đúng là trong phòng bệnh của Cố Nam Sóc có rất nhiều quà tặng thật, lại quay đầu nhìn theo phương hướng Tần Tư Viễn vừa rời đi.
“Người kia còn trẻ như vậy, sao có thể là huyện trưởng?”
Y tá cười xùy một tiếng: “Bà cụ, ai nói với bà huyện trưởng nhất định phải là người lớn tuổi? Người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn không được sao? Người kia ngồi xe chính phủ tới đó, còn có cả thư ký đi cùng. Hơn nữa, đối phương từng lên báo chí ở địa phương, có đăng cả ảnh chụp.”
Huyện trưởng? Vậy mà thật sự là huyện trưởng!
Mẹ Thôi cảm thấy choáng váng, không cách nào tiếp thu nổi sự thật này. Cố Nam Sóc kia dẫm phải vận cứt chó gì vậy? Thế mà lại bám được vào huyện trưởng. Cố Nam Sóc sẽ phất lên nhanh chóng, chăng rphair là Cố Nam Thư cũng nước lên thì thuyền lên sao?
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu bọn họ bắt nạt nhà họ Thôi như vậy, còn có thể sống càng ngày càng tốt, nhà họ Thôi thì…
Bây giờ cuộc sống của Hoành Chí nhà bọn họ đã loạn như nồi cám lợn rồi! Sao có thể như vậy? Sao ông trời lại đui mù như thế?
Đúng lúc ấy, cha Thôi chạy tới kéo bà ta: “Sao bà không nói tiếng nào đã chạy lung tung không thấy tăm hơi thế? Chạy tới chỗ này làm gì? Mau về đi! Dương Tiểu Muội sinh rồi.”
“Sinh…… Sinh rồi? Cháu trai vàng bạc nhà chúng ta sinh rồi?
Tin tức này lập tức khiến mẹ Thôi quên đi buồn bực vừa rồi nhà họ Cố mang tới, nhưng giấy tiếp theo, lời cha Thôi nói lại lần nữa ném bà ta vào vực sâu.
“Cháu trai vàng bạc cái gì! Một con nhóc hàng lỗ vốn thôi, lấy đâu ra cháu trai!”
“Hả?” Chân mẹ Thôi lảo đảo một cái: “Sao có thể… Không phải cháu trai vàng bạc, không phải con trai… Hoành Chí… Không phỉa Hoành Chí nhà ta sẽ không có con trai tống chung sao? Nhà họ Thôi chúng ta sẽ tuyệt hậu…”
Mẹ Thôi suy sụp tinh thần, ngồi bệt dưới đất, khóc hu hu.
“Khóc cái gì mà khóc! Không ngại mất mặt à? Còn không mau đứng dậy về nhà!”
Mẹ Thôi liếc mắt thấy mọi người đang nhìn qua bên này, lập tức giãy giụa bò dậy, nhắm mắt đi theo đuôi cha Thôi, không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: “Vậy… Vậy còn tới bệnh viện lớn làm giám định cái kia không?”
“Một con nhóc thôi, làm cái gì mà làm!”
Mẹ Thôi khẽ cắn môi: “Vẫn… Vẫn nên làm đi. Đời này Hoành Chí… Hoành Chí… Cho dù là con gái, nếu thật sự là cốt nhục của Hoành Chí, vẫn tốt hơn là không có!”
Bước chân cha Thôi cứng đờ, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng vứt điếu thuốc trên tay xuống đất: “Đi! Chúng ta cùng nhau đi làm, bảo cả Hoành Chí đi kiểm tra nữa! Đâu phải nó không được, rõ ràng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường với phụ nữ, sao lại không thể sinh? Nói không chừng là bệnh viện kia khám sai rồi, chúng ta đi thêm vài bệnh viện nữa, tôi không tin! Hoành Chí khỏe mạnh như vậy, sao có thể có vấn đề? Hơn nữa, nếu con của Dương Tiểu Muội thật sự là của Hoành Chí. Thằng bé có thể làm phụ nữ có thai một lần, chắc chắn có thể có lần thứ hai!”
Bọn họ không thể nhận mệnh, nhà họ Thôi không thể tuyệt hậu.