Cố Tứ Tường nắm chặt đôi đũa trong tay, ánh mắt chợt lóe lên một cái, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Thật ra anh ta cũng không rõ bản thân bị sao. Trước đây, khi cô cháu gái này sống trong nhà không tốt, anh ta thấy đáng thương, có đôi khi có thể giúp sẽ giúp một phen. Sau này khi đối phương trở thành “Ngôi sao may mắn”, biến thành kiêu ngạo trong nhà, có được cuộc sống càng ngày càng tốt, anh ta cũng chưa từng đố kỵ. Bởi vì trong lòng anh ta hiểu rõ, anh ta có thể không để ý chuyện bên ngoài chuyên tâm đọc sách, thi đại học không đỗ còn có thể học lại hết lần này tới lần khác, vì có cô cháu gái này.
Cho nên, với ý nghĩ có qua có lại, anh ta cũng muốn chăm sóc cô cháu gái này. Khi nhìn thấy món đồ chơi nhỏ, dây buộc tóc đẹp con gái trên huyện hay chơi, anh ta sẽ bớt ra chút tiền tiêu vặt mua cho đối phương.
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Là từ khi Tống Ngọc Mai xảy ra chuyện. Cố Tứ Tường không rõ, đều là người thân với Tống Ngọc Mai, vì sao anh ta phải sống giữa trung tâm xoáy nước từ những lời đồn đãi, bơi thế nào cũng không thoát ra được. Cố Kiều lại không vấn đề gì. Mỗi khi bị những lời đồn đãi đó đè ép suy sụp, ý nghĩ này lại khắc sâu trong lòng Cố Tứ Tường thêm một phần.
Chuyện lần này của Cố Kiều đúng là không nhiều người biết, đa số học sinh trong trường học đều đã nghỉ, càng không biết chuyện. Nhưng anh ta biết, anh ta đã lặng lẽ lan truyền ra ngoài. Cố Kiều cũng xem như người nổi tiếng trong trường học, đúng như anh ta dự liệu, tin tức này vừa xuất hiện, mọi người đã nghị luận sôi nổi. Thậm chí vì tin tức này, đám người lắm miệng kia đều hạ thấp sự chú ý với “Chuyện cũ” của anh ta.
Cố Tứ Tường vui sướng, khó nén khoái cảm bí ẩn trong lòng.
Có đôi khi anh ta cũng cảm thấy ý nghĩ đó và cách làm đó của mình vô cùng ti tiện. Anh ta không nên làm thế, nhưng anh ta không thể khống chế được bản thân. Anh ta không dám nói với người khác, đặc biệt là Hồ Dao Hoa. Đối phương lương thiện như vậy, vì yêu anh ta, còn yêu cả người nhà anh ta, luôn đối xử với Cố Kiều rất tốt.
Nếu để cô ấy biết mình là người vô sỉ như vậy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô ấy sẽ còn yêu mình như vậy, trả giá vì mình như vậy sao?
Cố Tứ Tường uống miếng canh gà, đưa ra quyết định. Anh ta không thể nào khống chế suy nghĩ ti tiện của mình, nhưng anh ta có thể che giấu toàn bộ tâm tư đen tối đó.
********
Phòng ngủ.
Đột nhiên Cố Kiều đứng bật dậy, chiếc ghế dựa cô ta đang ngồi bị ngã theo hành động của cô ta. Nhưng Cố Kiều hoàn toàn không quan tâm những chuyện này, cô ta vội vàng hỏi: “Sao cấp bậc lại đang giảm xuống? Trước đó không phải đã ổn định rồi sao?”
“Chuyện ký chủ xuất hiện ở hiện trường vụ cướp bóc, bị công an bắt mang đi đã bị các bạn học trong trường biết. Có người cảm thấy ký chủ vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi đó rất kỳ quái, có người cảm thấy ký chủ không báo cảnh sát là thấy c.h.ế.t không cứu, không hợp với hình tượng trước nay ký chủ xây dựng.”
Cố Kiều rất buồn bực: “Tôi trùng hợp có việc đi ngang qua không được sao? Bọn họ đâu hiểu rõ tôi! Không thể là vì tôi có việc gần đó, hoặc là có thân thích gần đó sao? Còn nói thấy c.h.ế.t không cứu nữa, để bọn họ gặp phải trường hợp này thử xem, xem bọn họ có thể bình tĩnh đi báo cảnh sát được không?”
“Ký chủ, thật ra hai lời đồn đãi này không phải trọng điểm, nếu chỉ như vậy, ký chủ giải thích có lẽ sẽ dẹp yên được một phần lời đồn đãi. Nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cấp bậc hệ thống giảm đi là vì ký chủ bị bắt vào đồn công an, bị tạm giam một ngày. Người thời đại này đều không hiểu rõ lưu trình phá án của công an, vô cùng để ý người từng phải vào đồn cảnh sát. Cho dù vì nguyên nhân gì, chỉ cần bị bắt giữ, trong mắt bọn họ đều coi như bản thân ký chủ có vấn đề, đặc biệt ký chủ còn là con gái.”
Cố Kiều nghẹn lời, một hơi chặn giữa cổ họng, không cách nào phản bác.
Bởi vì nếu cô ta không phải đương sự, việc này xảy ra trên người bất kỳ cô gái nào khác, cô ta cũng sẽ nghĩ như vậy.