“Ký chủ! Ta đã nói với ngươi từ trước rồi, đừng để lộ sự tồn tại của hệ thống. Ngươi lại không chịu nghe ta. Ta cũng từng nói, đừng đồng ý yêu cầu của Cố Nam Sóc, làm vật thí nghiệm, ngươi vẫn không nghe như cũ. Sau đó bọn họ phát hiện ra có thể quấy nhiễu ta, cho thêm ngươi một đống ưu đãi, bảo ngươi phối hợp. Ta đã tận tình khuyên bảo, phân tích cho ngươi nghe lợi và hại, ngươi vẫn không nghe. Bây giờ hối hận chưa?”
Cố Kiều bịt chặt tai lại: “Ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Đáng tiếc, âm thanh của hệ thống truyền ra từ trong não bộ, căn bản không phải bịt chặt tai là có thể ngăn cản.
“Ký chủ! Tồn tại như vậy còn ý nghĩa gì? Ngươi không muốn chấm dứt mọi chuyện sao? Chỉ khi c.h.ế.t đi, ngươi mới được giải thoát! Chỉ khi c.h.ế.t đi, ngươi mới có thể trả thù! Ngươi ngẫm lại xem, ngươi bị bọn họ tra tấn lâu như vậy, bọn họ bỏ ra nhiều mong chờ như vậy trên người ngươi, đột nhiên ngươi c.h.ế.t đi, thực nghiệm của bọn họ không có tiến triển, sẽ thất bại, có phải chính là đả kích lớn nhất đối với bọn họ hay không?”
“Ký chủ! Ngươi ngẫm lại đi, ngẫm nghĩ cho cẩn thận! Ngày mai lại bắt đầu một vòng thực nghiệm mới. Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, bọn họ nói, ngày mai sẽ điểu chỉnh phương pháp cũ. Ngươi có từng nghĩ, biết đâu phương pháp mới sẽ khiến bản thân càng khó chịu, càng thống khổ hơn chưa? Ký chủ, ngươi thật sự muốn tiếp tục trải qua cảm giác tuyệt vọng hết lần này tới lần khác sao?”
“A!”
Cố Kiều hét lên thành tiếng, hai mắt đỏ bừng: “Ngươi câm miệng! Câm miệng!”
Không những không có câm miệng, ngược lại hệ thống còn nói hăng say hơn.
“Ta bảo ngươi câm miệng, treo máy! Ngươi có nghe thấy không? Treo máy! Treo máy!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Cố Kiều cũng hiểu rõ, lời cô ta không có tác dụng. Không biết vì nguyên nhân gì, từ khi bị sóng ngắn trong quá trình thực nghiệm ảnh hưởng, sau lần kích thích đầu tiên, tác dụng treo máy của hệ thống đã mất đi hệu quả.
Thấy cô ta đã đến bờ vực sụp đổ, hệ thống không ngừng cố gắng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Cô xem!”
Trong đầu Cố Kiều xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Trong hình ảnh, Nguyên Ứng ôm một bó hoa hồng bước vào tiệm cơm tây, đi tới vị trí trước cửa sổ, đưa bó hoa cho cô thiếu nữ xinh đẹp đối diện, sau đó ngồi xuống. Hai người vừa nói vừa cười, cử chỉ thân mật, thái độ tự nhiên.
“Người này chính là bạn gái mới của Nguyên Ứng, môn đăng hộ đối, hai bên đã gặp mặt người lớn trong nhà, năm sau sẽ đính hôn, tốt nghiệp lập tức kết hôn.”
Hai mắt Cố Kiều lại lần nữa đỏ bừng lên: “Nguyên Ứng! Sao anh ta có thể? Sao có thể…”
Ngày xưa? Thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà mới qua một năm đã đổi người mới.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu anh ta hại mình như vậy, còn có thể sống vẻ vang, cưới con gái nhà quyền quý, tương lại xán lạn?
Nắm tay Cố Kiều không ngừng run rẩy!
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, từ khi bị vận may phản phệ, cấp bậc giảm xuống, lực lượng của nó đã mất đi rất nhiều. Nhưng hoàn toàn khác so với những gì Cố Kiều biết, năng lượng trước kia hấp thu dựa theo giả lập của hệ thống, mỗi lần nó sẽ thu một phần năng lượng vào kho lưu trữ, đây là phần quy tắc bị che giấu trong hiệp ước, không bị ảnh hưởng bởi phản phệ.
Cho nên, bây giờ nó vẫn còn năng lượng có thể sử dụng. Nhưng bởi vì phản phệ, khả năng vận dụng đúng là không còn nhiều lắm.
Nguyên Ứng vẫn chưa trói định với nó, cũng không sống trong phạm vi nó có thể khống chế, lấy được hình ảnh hiện giờ đã phí không ít năng lượng rồi, cũng may chiêu này có tác dụng.
“Ký chủ! Ngươi không muốn trả thù Nguyên Ứng sao?”
Cố Kiều trợn tròn mắt, tỉnh táo lại: “Đây là mục đích của ngươi à? Nói đã trói định với ta, không cách nào rời khỏi người ta, thật ra vẫn chưa nói hết đúng không? Nếu ta c.h.ế.t đi thì sao? Ngươi vẫn luôn kích thích ta, lời trong lời ngoài đều khuyên ta tự tử. Có phải chỉ cần ta c.h.ế.t đi, chỉ khi ta c.h.ế.t đi, ngươi mới có thể rời khỏi ta, đúng không?”
Hệ thống:???
Nó vẫn luôn cảm thấy ký chủ này vừa tham lam ích kỷ vừa ngu xuẩn, không ngờ tới thời điểm mấu chốt, lại thông minh một lần.
Cố Kiều cong môi: “Ta đoán đúng rồi, phải không?”
Hệ thống cứng họng, Sao lúc cần thông minh lại không thông minh, lúc không cần lại thông minh như vậy làm gì?
Vốn dĩ tưởng rằng bị ký chủ nhìn thấu, kế hoạch sẽ thất bại. Ai ngờ lại nghe thấy Cố Kiều nói: “Ngươi hỏi ta có muốn trả thù Nguyên Ứng không, ngươi có thể giúp ta trả thù anh ta sao?”
Hệ thống sửng sốt.
Cố Kiều hỏi tiếp: “Ta nhớ rõ trong hiệp ước có viết, nếu như ký chủ đồng ý, có thể ký kết hợp động sinh tử với hệ thống. Ký chủ trả giá bằng sinh mệnh, hệ thống sẽ thỏa mãn yêu cầu của ký chủ vô điều kiện, không bị ảnh hưởng bởi cấp bậc.”
Hệ thống ngừng nửa giây, rồi bổ sung: “Yêu cầu này phải nằm trong phạm vi năng lực của ta.”
“Trả thù nhà họ Nguyên có nằm trong phạm vi năng lực của ngươi không?”
Không đợi hệ thống trả lời, Cố Kiều đã mở miệng nói tiếp: “Đừng lừa ta, ta biết ngươi làm được! Nhất định làm được, cũng phải làm được! Nếu không, ta sẽ không đồng ý.”
Hệ thống thầm nghĩ: Hợp đồng ký xong, sẽ không thể đổi ý, nó nhất định phải đối phó với nhà họ Nguyên. Nhưng mà với tình trạng hiện giờ của nó, đối phó với nhà họ Nguyên, chắc chắn phải hao phí toàn bộ năng lượng. Hình như mất nhiều hơn được. Vốn dĩ nó định dùng Nguyên Ứng để lừa ký chủ, kích thích ký chủ. Ai ngờ đối phương lại nhớ rõ ràng hiệp ước như vậy!”
“Hệ thống, ngươi nói ta đã không còn con đường nào khác có thể đi, ngươi cũng vậy. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi.”
Hệ thống bất đắc dĩ, chỉ có thể trả lời: “Được!”