Hắn lại mở hộp gỗ ra, lấy vòng tay hắc châu đặt sang bên cạnh, bỏ mấy thứ nho nhỏ khác vào hộp, rồi lại bỏ vòng tay hắc châu vào trong. Sau đó cất cả hộp gỗ và sách vở vào ngăn kéo, lại lần nữa khóa chặt. Xong việc hắn cười nói với Cố Nam Huyền: “Hai đứa ra ngoài nghe đi!”
Sau đó hắn nhìn về phía Cố Kiều: “Nếu cô thật sự muốn học tiếng anh, cũng không cần thiết phải mua máy ghi âm, mua một chiếc đài nghe băng bình thường là được, thứ đó rẻ hơn nhiều. Còn về băng từ, nếu cô muốn, tôi tới Bằng Thành có thể mang về giúp cô.”
Vốn dĩ mục đích của Cố Kiều không phải học tiếng anh, cô ta lắc đầu nói: “Cháu phải thương lượng với cha mẹ trước đã.”
Cố Nam Sóc nghe xong không nói tiếp.
Đợi cô ta về rồi, Cố Nam Sóc mới trở lại phòng mình, mở ngăn kéo bàn lấy chiếc lắc tay có hạt hắc châu kia ra, sắc mặt ngưng trọng.
Đã phá án!
Mục đích của Cố Kiều không phải quyển tiểu thuyết thần bí kia, cũng không phải hộp gỗ, mà là chiếc vòng này. Nói chính xác hơn là viên hắc châu trên chiếc vòng.
Cố Nam Sóc soi hạt châu dưới ánh đèn, ngó trái ngó phải, vẫn là một hạt châu giá rẻ rất bình thường. Rốt cuộc nó có điểm nào kỳ lạ nhỉ? Sao lại khiến Cố Kiều để ý như vậy?
Đúng lúc ấy, Cố Nam Huyền bước vào: “Anh Ba, anh đang xem cái gì thế? A, chiếc lắc tay này quen mắt quá!”
“Đương nhiên là quen mắt rồi, nó là di vật của mẹ. Trước kia ngày nào mẹ cũng đeo nó trên tay.”
Cố Nam Huyền nghiêng đầu hỏi: “Phải không?”
“Ừ! Có điều hình như mẹ rất ít khi lấy nó ra, thường xuyên dùng ống tay áo che lại. Hơn nữa sau khi nó bị hỏng cũng không đeo rất nhiều năm rồi. Em không nhớ rõ cũng phải thôi. Khi anh sắp xếp lại đồ đạc nhìn thấy nó cũng phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra.”
Cố Nam Huyền “A” một tiếng, cũng không để trong lòng.
Cách vách.
Cố Kiều nắm chặt viên bạch châu trên cổ, hơi thở dồn dập. Hệ thống từng nói, vật dẫn năng lượng trong tay Cố Nam Sóc có năng lượng giống với bạch châu của cô ta, nhưng cô ta không ngờ lại giống nhau đến thế! Một đen, một trắng, giống như một đôi!
Cô ta cúi đầu nhìn viên bạch châu trên cổ, năm đó cô ta nhặt được thứ đồ chơi này ở trên bờ ruộng thôn Dương Liễu, có phải vốn dĩ nó là đồ nhà Cố Nam Sóc đánh rơi hay không? Hay là của nhà người khác vứt đi, cô ta nhặt được một viên, nhà Cố Nam Sóc nhặt được một viên khác?
“Hệ thống, ngươi có biết cụ thể hai hạt châu này là thế nào không?”
“Xin lỗi ký chủ! Hệ thống chưa được kích hoạt tất cả công năng không thể biết được mọi chuyện. Hơn nữa, hiện giờ cấp bậc hệ thống quá thấp, chỉ có thể rà quét định vị, cảm ứng nguồn phát ra năng lượng và hấp thu năng lượng, không cách nào tìm hiểu được căn nguyên vật dẫn năng lượng.”
Cố Kiều vuốt ve bạch châu: “Ta phải mang theo bên người mới có thể hấp thu, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Cố Kiều buông tay xuống.
Tạm thời chưa thể kết luận được nguồn gốc của Hắc châu và Bạch châu, trước tiên cứ lấy được cả hai hạt châu về tay đã, rồi tìm hiểu sau.
Bây giờ cô ta đã biết được hình thái của vật dẫn năng lượng là hắc châu rồi, mà viên hắc châu đó ở ngay trong ngăn kéo. Kỹ thuật mở khóa của cô ta cũng đã luyện tập thành thục nhờ vào số sách dạy học cô ta dùng điểm năng lượng mua sắm từ hệ thống.
Chỉ còn thiếu một cơ hội thôi! Chỉ cần lần sau cô ta qua bên kia, tìm lý do nào đó dẫn mọi người ra ngoài vài phút là được. Có công năng định vị của hệt thống, cô ta không sợ bị người ta phát hiện ra, Một khi có người tới gần, hệ thống sẽ cảnh báo cô ta.
Đáng tiếc, sang tới ngày hôm sau, Cố Kiều phát hiện ra, kế hoạch của cô ta thất bại rồi.
Khi cô ta đang đi học trong trường, đột nhiên hệ thống cất tiếng nhắc nhở.
“Ký chủ! Cảm ứng được vật dẫn năng lượng đang tới gần!”
Bút chì trong tay Cố Kiều lập tức đứt gãy.
“Vật dẫn năng lượng? Trong trường cũng có vật dẫn năng lượng? Sao trước đây không phát hiện ra?”
“Qua năng lượng d.a.o động, chắc hẳn chính là Hắc châu trong tay Cố Nam Sóc.”
Cố Kiều sửng sốt! Suốt thời gian vừa qua, hắc châu vẫn luôn bị khóa lại trong ngăn kéo, sao hôm nay lại đột nhiên tới trường học? Chẳng lẽ là Cố Nam Huyền mang tới?
Không, không đúng! Bây giờ đã là tiết thứ ba rồi, lớp Cố Nam Huyền ở ngay sát lớp cô ta, nằm trong phạm vi rà quét của hệ thống. Nếu do Cố Nam Huyền mang tới, hệ thống phải cảm ứng được từ lâu rồi mới đúng, nhưng nếu không phải cô ấy, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?