“Tôi đã làm vì anh nhiều như vậy, lấy của anh một chiếc xe đạp rách nát và một sợi dây chuyền thì làm sao? Mấy thứ đó đáng bao nhiêu tiền? Tôi ra ngoài, không cần lộ phí à? Nếu không phải thật sự cùng đường, nhà mẹ đẻ không chịu giúp đỡ, anh cho rằng tôi muốn sao? Hơn nữa, đâu phải không để lại cho anh thứ gì? Không phải trong thôn vẫn còn ruộng đất à? Huống chi, mấy người anh em nhà anh đều ở trong thôn, hương thân cũng nhìn anh lớn lên, bọn họ có thể trơ mắt nhìn anh với con bé c.h.ế.t đói sao?”
Cố Tứ Tường khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ.
Anh ta đã biết Hồ Dao Hoa không tốt đẹp như những gì anh ta nghĩ từ lâu, nhưng anh ta không ngờ, đối phương lại có thể nói ra mấy lời này.
Khoảnh khắc ấy, anh ta cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ, hai người là vợ chồng một năm, không biết vì cô ta đã thay đổi quá nhiều, hay là anh ta chưa bao giờ thật sự hiểu biết con người này.
“Sao hả? Không còn gì để nói nữa đúng không? Chỉ vì mấy chuyện này anh cố ý tới đây hại tôi. Cố Tứ Tường, anh có còn là đàn ông không thế? Hại tôi, anh có lợi lộc gì? Bây giờ tôi bị người ta đuổi ra ngoài rồi, nghèo túng rồi, anh vừa lòng chưa?”
Hồ Dao Hoa túm lấy anh ta: “Tôi nói cho anh biết, việc hôm nay là do anh gây ra, anh phải giải quyết hậu quả cho tôi!”
Mặt Cố Tứ Tường đầy dấu chấm hỏi: “Cô cho rằng cô còn có thể quay lại bên người Thẩm Đào sao? Dù có thể quay lại, cô cho rằng cô còn có thể có được cuộc sống như trước? Chẳng lẽ sau chuyện này nhà họ Chu không đề phòng Thẩm Đào? Ông ta chỉ là một thằng ở rể, nhà họ Chu chỉ cần khống chế tiền bạc của ông ta một chút, ông ta còn lấy đâu ra tiền để nuôi cô?”
Hồ Dao Hoa cứng họng, tất nhiên là cô ta biết sợ là không thể tiếp tục đi con đường này, nên khẽ cắn môi đổi sang một điều kiện khác: “Vậy anh cho tôi tiền đi. Không phải anh buôn bán kiếm được chút tiền sao? Cho tôi hai ngàn trước đã.”
Cố Tứ Tường:……
Đúng là đã quen ăn sung mặc xương, tiêu xài hoang phí rồi có khác, vừa mở miệng đã đòi hai ngàn. Cô ta cho rằng tiền kiếm được dễ vậy sao? Còn cho trước? Chẳng lẽ sau này còn đòi tiếp?
Cố Tứ Tường bật cười thành tiếng: “Cô cảm thấy có khả năng sao?”
“Sao lại không? Anh hủy hoại cuộc sống của tôi, không phải nên bồi thường cho tôi sao?”
“A! Hồ Dao Hoa, có phải cô là người bận rộn nên hay quên không? Còn nhớ rõ mùa thu năm trước chứ? Khi đó chúng ta từng gặp qua ở Bằng Thành, lúc ấy tôi vừa tìm được một nhà xưởng đồng ý cho tôi nợ một phần tiền hàng, ra khỏi nhà xưởng ấy, tôi trông thấy cô bước lên một chiếc ô tô, chỉ lướt qua nhau như vậy, tôi đã trông thấy được cô, cô cũng đã nhìn thấy tôi. Nhưng chỉ là vội vàng lướt qua nhau, tôi cũng không để trong lòng.”
“Khi ấy trong lòng tôi chỉ mong có thể làm nên sự nghiệp, để con chúng ta đi theo tôi không phải chịu khổ, tôi bỏ tất cả tiền tiết kiệm của mình ra thuê một cửa hàng, chuẩn bị làm lớn một lần, nhưng mà vừa khai trương vài ngày, đã bị đám du côn tới gây chuyện, đập nát cửa hàng của tôi.”
Hồ Dao Hoa chột dạ, sắc mặt trốn tránh: “Tôi không biết anh đang nói gì!”
“Không biết? Chẳng lẽ những người đó không phải do cô tìm tới? Cô tự cho rằng mình làm việc chu đáo chặt chẽ, cảm thấy tôi không thể tra ra được có phải không? Hồ Dao Hoa, tôi có thể hiểu được cô muốn ly hôn, thậm chí có thể tha thứ cho cô vì đã lấy đi tất cả tài sản trong nhà. Nhưng cô không nên quá đáng như vậy.”
“Cô nhận định tôi không thể bò dậy được nữa, coi tôi như đồ bỏ đi, vứt như giày rách. Quay đầu lại thấy sau khi ly hôn cuộc sống của tôi càng ngày càng tốt, lại không tiếp nhận nổi sự thật, muốn đẩy tôi vào vực sâu đúng không? Hay là vì nhà xưởng tôi tìm kia là Lệ Hoa, cô sợ tôi nhìn thấy cô sẽ sinh lòng oán hận, tới tìm Thẩm Đào nói rõ chân tưởng, phá vỡ hình tượng tốt đẹp cô xây dựng trước mặt ông ta?”
“Cô hủy hoại tôi một lần, tôi trả lại cô một lần. Chúng ta gậy ông đập lưng ông. Từ giờ về sau chấm ứt ân oán, không ai thiếu nợ ai!”
Cố Tứ Tường đẩy Hồ Dao Hoa ra, nghênh ngang rời đi.
Hồ Dao Hoa đứng yên tại chỗ, vừa thẹn vừa bực, vừa giận vừa hận. Thấy sắc trời đã dần tối, đành phải quay người, thu dọn quần áo vương vãi trên mặt đất, cất từng bước gian nan ra ngoài.