May mắn duy nhất là đời này có rất nhiều chuyện đã không giống đời trước. Tuy rằng vì có quan hệ với nhà họ Du, Nguyễn Thành Trạch đã quen biết Cố Kiều trước thời giạn, nhưng hình như cũng không có ấn tượng tốt về Cố Kiều, hai người tiếp xúc ít đến mức đáng thương, càng khỏi nói tới chọn cô ta làm nữ chính.
Quan trọng nhất là, hiện giờ Cố Kiều vẫn đang bị giam giữ.
Nghĩ tới đây, Cố Nam Sóc lại hỏi: “Bên chỗ Cố Kiều thế nào rồi?”
Sắc mặt Nguyễn Thành Trạch sa sầm xuống: “Cô ta đúng là có vài phần bản lĩnh, vậy mà mời được cả nhà họ Nguyên tới giúp mình.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Có thể định tội cô ta không?”
Nguyễn Thành Trạch buồn bực: “Sợ là không được. Bên Vinh Thành tra mãi vẫn không tra ra được vấn đề. Tất cả những người từng tiếp xúc với bài thi và hồ sơ đều không có bất kỳ quan hệ gì với Cố Kiều.”
“Công an thủ đô đã giam giữ cô ta gần nửa tháng rồi. Dựa theo quy định, cô ta chỉ là đối tượng tình nghi, vốn dĩ không thể tạm giam lâu như vậy. Là do cấp trên nể mặt cha tôi, mới coi trọng chuyện này như vậy. Nhưng cấp trên sẽ không để chúng ta tùy ý xằng bậy, càng khỏi nói tới hiện giờ nhà họ Nguyên đã nhúng tay vào. Nếu tiếp tục không tìm ra chứng cứ, chỉ có thể thả người.”
Thả người? Vất vả lắm mới bắt được nhược điểm của Cố Kiều, đưa cô ta vào tù, thả cô ta ra như vậy, Cố Nam Sóc không cam lòng.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, ánh mắt vô thứ nhìn về phía hạt châu trên cổ tay. Hệ thống của Cố Kiều quá tà môn, tâm tính của Cố Kiều lại không phải lương thiện gì, không thể giữ lại. Ban đầu Cố Nam Sóc định đợi đến khi hạt châu tích cóp được số năng lượng nhất định, đủ để chống lại Cố Kiều mới ra tay. Bây giờ nhìn thấy tình hình của nhà họ Du, hắn cảm thấy không thể để Cố Kiều tiếp tục tùy tiện như vậy, cô ta có thể gây ra nguy hiểm rất lớn.
Cho dù hạt châu không đối kháng được, hắn cũng phải tìm biện pháp khác, nhất định phải ngăn cản cô ta!
“Nhưng mà, hình như Cố Kiều không đơn giản như những gì chúng ta nghĩ. Tôi nhờ người ở đồn công an canh giữ cô ta cả ngày cả đêm, sợ cô ta phát hiện, còn dặn dò bọn họ, tốt nhất nên yên lặng âm thầm quan sát. Vốn dĩ cảm thấy bên Vinh Thành không có tiến triển, muốn nhìn xem có thể tìm ra được manh mối trên người Cố Kiều hay không, kết quả lại phát hiện ra một số vấn đề không tầm thường.”
Cố Nam Sóc nhướng mày, nghe Nguyễn Thành Trạch nói tiếp: “Cô ta thường xuyên lầm bầm lầu bầu, giống như đang nói chuyện với người khác. Nhưng rõ ràng trong phòng giam chỉ có mình cô ta. Tôi bảo một đồng chí công an nữ dùng lý do thay quần áo giúp cô ta, lục soát cả người cô ta từ trên xuống dưới, ngay cả đầu tóc cũng không buông tha, cuối cùng lại không phát hiện ra bất kỳ công cụ truyền tin nào có thể liên lạc với bên ngoài.”
“Cô ta nói gì?”
“Giọng cô ta rất nhỏ, còn đứt quãng. Chỉ khi nóng nảy, hoặc nổi giận mới có thể nghe được một câu hoàn chính, đại khái là thu lấy vận may gì đó, khôi phục vận may gì đó, bị phản phệ gì đó, và cấp bậc giảm đi.”
Nguyễn Thành Trạch móc ra quyển sổ ghi chép từ trong lòng n.g.ự.c đưa qua.
Nội dung trong cuốn sổ không nhiều, hơn nữa đa số là những lời nói lặp đi lặp lại. Nhưng qua những lời này, Cố Nam Sóc đã đoán được đại khái mọi chuyện. Hắn và Tống Giai suy đoán không sai, vận may của Cố Kiều đúng là bắt nguồn từ hệ thống, mà phương thức tạo nên vận may này là thông qua thu lấy vận may của người khác.
Điểm mấu chốt trong đó là, nếu đối tượng bị thu lấy vận may khôi phục lại, Cố Kiều sẽ bị phản phệ gấp bội. Gấp bội chưa chắc đã phải là gấp đôi, nhưng chắc chắn không ít hơn gấp đôi, có khả năng còn gấp ba gấp bốn lần.
Tròng mắt Cố Nam Sóc khẽ xoay chuyển, hai mắt sáng lên.
“Công an còn có thể giam giữ cô ta bao lâu?”
“Nhiều nhất ba ngày!”
“Ba ngày……” Cố Nam Sóc lẩm bẩm, khóe miệng cong lên: “Giúp tôi một chuyện, trước tiên âm thầm quan sát cô ta, hai ngày tới bảo công an quan sát cẩn thận chút.”
Nguyễn Thành Trạch mờ mịt hỏi: “Hai ngày tới sẽ phát sinh chuyện gì?”
Môi Cố Nam Sóc giật giật, không trả lời.