Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không được! Khoảng cách từ Phi Đằng tới Nam Lân hơi xa. Sắp xếp phân xưởng ở đó, ai quản lý? Không thể khiến chúng ta chạy đi chạy lại giữa hai bên, như vậy quá lãng phí tinh lực. Không phải bên cạnh Nam Lân còn một mảnh đất trống sao? Tìm một đội xây dựng tới, xây nhà xưởng. Xây giáp nhà xưởng hiện tại, nối thông với nhau, sau khi xây dựng xong, chuyển máy móc của Phi Đằng qua bên này.”
Trước đây khi mua lại Nam Lân, Cố Nam Sóc đã phát hiện ra ưu thế địa lý bên này rồi. Đáng tiếc khi đó tiền của hắn đã đầu tư hết vào nhà xưởng, không còn tiền thừa. Sau khi bán ra lô đồ chơi đầu tiên kiếm lại được tiền vốn, chuyện đầu tiên hắn làm chính là mua lại mảnh đất bên cạnh.
Lương Chấn Bang quay đầu sang hỏi: “Sư phụ, không phải trước đây khi mua lại mảnh đất kia, cậu đã tính tới việc này rồi chứ?”
“Nghĩ cái gì thế? Tôi đâu phải thầy bói. Chỉ là nghĩ, với tốc độ phát triển của chúng ta, xây dựng thêm chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuẩn bị trước sẽ không thừa.”
“Được, cứ làm như vậy đi. Còn Phi Đằng bên kia, cứ bỏ không như vậy à?”
“Bên kia có sẵn nhà xưởng rồi, có thể cho thuê.”
Cố Nam Sóc nheo mắt lại. Bốn vạn là tiền mua cả đất đai và nhà xưởng. Có lẽ bây giờ trong mắt người khác, đất không đáng giá tiền. Nhưng sau này thì sao?
Hai tay Cố Nam Sóc nắm chặt thành nắm đấm, hạ quyết tâm. Có tiền nhất thiết phải mua nhiều đất nhiều phòng! Giá đất và giá nhà bây giờ chính là giá cải trắng, qua thôn này không còn cửa hàng khác!
Đội công trình xây dựng nhà máy mới do Lương Chấn Bang tìm tới, bản thiết kế là do Cố Nam Sóc vẽ, vật liệu xây dựng cũng do hắn tự mình xem xét chất lượng. Công trình xây mất hai tháng, đợi khi nhà xưởng xây xong, đã là giữa tháng một, khoảng cách tới tết âm lịch chỉ còn nửa tháng. Đợi dọn xong máy móc ở Phi Đằng qua bên này, sản lượng của nhà xưởng lập tức tăng lên đáng kể.
Nghĩ tới sắp đến thời điểm cuối năm, Cố Nam Sóc cho công nhân tăng ca làm thêm giờ, gấp gáp chế tạo ra thêm rất nhiều món đồ chơi. Bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tính toán sổ sách cuối năm. Hắn tiếp nhận Nam Lân mới được nửa năm, nhưng doanh thu buôn bán lại vô cùng kinh người. Có điều bởi vì đã mua đất, mua Phi Đằng, xây dựng thêm nhà xưởng… Vân vân, bây giờ số tiền trong sổ cũng không còn dư nhiều lắm.
Cho nên cổ đông Diệp Thành Đức không được chia hoa hồng, ngược lại Cố Nam Sóc nhận được ba vạn tám tiền hoa hồng từ Vinh Đạt. Cộng thêm hai khoản tiền bán bản thiết kế cho Phong Hoa tháng chín và tháng mười một, cùng mới khoản tiền báo tháo cổ phiếu ở Cảng Thành, hiện giờ số tiền trong tay Cố Nam Sóc đã vượt quá mười vạn. Cộng cả bất động sản, có lẽ giá trị con người hắn vẫn chưa là gì so với ông chủ khác ở Hải Thành, Thủ Đô, nhưng đặt ở huyện Nguyên Hoa, đã có thể xưng là doanh nhân, là ông chủ lớn rồi.
Hai sáu tết, Cố Nam Sóc sắp xếp xong công việc trong nhà xưởng, lập tức lên tàu hòa về nhà. Lương Chấn Bang sẽ về sau hắn hai ngày. Nhà xưởng chính thức nghỉ từ ba mươi tết tới mùng sáu, tổng cộng bảy ngày. Hiện giờ nhà nước còn chưa quy định về ngày nghỉ, so với nhà xưởng khác, Nam Lân cho nghỉ bảy ngày đã là nhiều rồi.
Trước tết, trong xưởng còn phát tiền thưởng, trai cây đồ hộp và phúc lợi khác. Tất cả công nhân đều hoan hô nhảy nhót, khen Cố Nam Sóc là ông chủ tốt nhất Tân Hoa.
********
Thôn Dương Liễu.
Cố Nam Sóc đang mân mê dây anten trên nóc nhà, phía dưới, có một đám người đang ngồi vây quanh sân.
“Nam Sóc, cháu mua tivi à?”
“Còn phải hỏi sao, Nhìn xem, đang đặt kia kìa. Nam Sóc đang bắc anten trên nóc nhà đó, chỉ lần lắp xong là có thể xem được tivi rồi!”
“Ai u!” Có người vỗ đùi: “Nam Sóc thật sự phát tài rồi! Tôi thấy cái tivi này không nhỏ, hình như còn lớn hơn tivi nhà Cố Đại Phát.”
“Chắc chắn rồi, tivi nhà Cố Đại Phát là tivi đen trắng, chỉ mười bốn inche. Còn đây là tivi màu, mười bảy inche, có thể giống nhau sao?”
Có người hít ngược một hơi khí lạnh: “Tivi màu à! Phải mất bao nhiêu tiền?”
“Nghe Nam Sóc nói là một ngàn tư, còn là giá cậu ấy nhập hàng từ Bằng Thành mang về.”
“Trời ạ! Tivi nhà Cố Đại Phát mới sáu trăm. Thứ này không chỉ đắt gấp đôi!”
“Trước đây khi nhà Cố Đại Phát mua tivi, mọi người đều nói bọn họ là nhà giàu nhất thôn này! Khi ấy tôi đã nói vẫn chưa chắc, biết đâu còn không so được với Nam Sóc. Bây giờ đã thấy chưa, quả nhiên Nam Sóc biết tranh đua! Tôi thấy có vận may còn chưa đủ, phải có bản lĩnh mới được. Nam Sóc có bản lĩnh, chẳng lẽ còn không so được với nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào vận may của con gái sao?”