“Chỉ cần ký chủ nhớ rõ, không gì hệ thống không làm được. Chỉ cần ký chủ có thể thu lấy đủ năng lượng, hệ thống có thể giúp ký chủ thực hiện mọi nguyện vọng. Ký chủ muốn gì, vận may đều sẽ đưa thứ đó tới trước mặt ký chủ. Dù là Nguyên Ứng, hay là Trương Ứng, Lý Ứng.”
Cố Kiều sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh. Đúng! Hệ thống mới là chỗ dựa quan trọng nhất của cô ta.
Nhưng mà năng lượng…
Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tống Giaii với lúm đồng tiền tươi như hoa đang ở giữa bữa tiệc.
Ai có thể nghĩ đến, người ngày thường cô ta nhìn cũng không thèm nhìn, lại có thể thi đỗ Kinh Đại? Cô ta không hề giao lưu gì với Tống Giaii, sau khi biết đối phương thi đỗ Kinh Đại, mới bắt đầu phỏng đoán, mới bắt đầu thử tiếp xúc. Ai ngờ, sau khi tiếp xúc lại phát hiện ra, vậy mà vận may của đối phương cũng là màu vàng!
Hai mắt Cố Kiều sáng lập lòe, khóe miệng cong lên.
Quyết định, chính là cô ta!
********
Buổi tối.
Cố Kiều gõ cửa nhà Tống Giaii.
“Chị Tống Giaii, chào chị. Em… Em muốn hỏi một câu, trường Kinh Đại ghê gớm như vậy, sao chị có thể thi đỗ được? Có phải chị có phương pháp học tập nào đặc biệt hay không? Nói cho em biết được chứ?”
Tống Giaii Lắc đầu: “Tôi không có phương pháp nào học tập đặc biệt, chỉ là đọc nhiều, xem nhiều, viết nhiều, làm nhiều. Học tập không có đường tắt.”
Cố Kiều nghẹn lời, lại hỏi: “Vậy vở ghi chép của chị…”
Cô ta còn chưa dứt lời, Tống Giaii đã lắc đầu lần nữa: “Xin lỗi, đã tặng người khác rồi.”
Ánh mắt Cố Kiều trở nên ủ rũ, cô ta ôm chặt sách trong tay, vừa thất vọng vừa ấm ức: “Vậy em có mấy câu hỏi không biết làm, chỉ có thể giảng cho em một chút được không?”
Ánh mắt Tống Giaii lóe lên, đây mới là mục đích của cô ta nhỉ? Tất cả yêu cầu trước đó đều lót đường cho yêu cầu này, cô đã từ chối hai lần rồi, sẽ không tiện từ chối lần thứ ba, huống chi giảng giải vài câu hỏi cũng không phải yêu cầu quá đáng.
Tống Giaii yên lặng mời người vào nhà.
“Ngồi đi!”
Trên chiếc bàn vuông, Cố Kiều ngồi một bên, Tống Giaii tự nhiên ngồi xuống mặt bên giáp với cô ta.
Hai người cúi đầu bắt đầu giảng giải, Cố Kiều nhắm chuẩn thời cơ, dịch quyển vở qua: “Chị Tống Giaii, nơi này em…”
Cơ thể vừa dựa qua, khi đang định tiếp xúc với Tống Giaii, đột nhiên Tống Giaii lại đứng bật dậy, không có dấu hiệu nào báo trước, hoàn mỹ tránh thoát động tác của cô ta.
“Đã giải không đề rồi, tự cô ngồi đó ngẫm nghĩ, tiêu hóa trước. Tôi đi rót cho cô chén nước.”
Rót nước? Cũng được thôi.
“Cảm ơn chị Tống Giaii! Để em làm cho! Vốn dĩ là em đến đây làm phiền chị, sao có thể để chị đi rót nước cho em!” Cố Kiều bước đến muốn cướp lấy ly nước trong tay Tống Giaii, mượn cơ hội ấy nắm lấy tay đối phương. Nhưng khi cô ta vừ duỗi tay ra, cái ly đã rơi xuống đất, vỡ vụn.
Tống Giaii khẽ cười: “Ngại quá, cầm không chắc.”
Cố Kiều:……
“Cô ngồi xuống trước đi, để tôi dọn dẹp.”
Thấy Tống Giaii chạy đi lấy chổi, Cố Kiều vội vàng theo sau: “Để em quét cho.”
Nghe thấy lời này, Tống Giaii dứt khoát ném cây chổi qua: “Được, cô quét đi.”
Nhìn cây chổi bay tới, Cố Kiều…
Mục đích của cô ta đâu phải quét rác!
Có điều nếu đã nói ra miệng, quét rác vẫn phải làm.
Đợi dọn dẹp xong mảnh vỡ của ly nước trên mặt đất, Tống Giaii liền nói: “Hai câu cô hỏi, tôi đã giảng đi giảng lại ba lần rồi, còn lại cô nên tự mình tìm hiểu.”
Cố Kiều nhíu mày: “Chị Tống Giaii, bây giờ sắc trời vẫn còn sớm. Đầu óc em không tốt, vẫn chưa hiểu lắm, chị có thể…”
“Không tiện, tôi còn có khách ở đây, còn phải tiếp chuyện.”
“Khách?” Cố Kiều sửng sốt.
Tống Giaii vươn tay chỉ vào một góc.
Thiếu chút nữa Cố Kiều đã bị dọa nhảy dựng lên.
Tống Giaii đang ở trong căn phòng đất, chưa mắc đèn điện, chỉ dùng đèn dầu. Ánh đèn lờ mờ, góc kia lại cách xa nguồn sáng, bên cạnh còn có ngăn tủ che mất quá nửa tia sáng chiếu tới, cho nên Cố Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, trong không gian này ngoài cô ta và Tống Giaii, vẫn còn người thứ ba.
Người thứ ba này không phải ai khác, còn là Cố Nam Sóc.
Đúng, chính là Cố Nam Sóc!
Trái tim Cố Kiều bắt đầu đập nhanh hơn, vừa rồi Cố Nam Sóc đang nhìn cô ta diễn kịch sao?
Sao chỗ nào cũng có mặt hắn thế nhỉ?