Qua một kỳ nghỉ hè, đã suy nghĩ cặn kẽ, Cố Minh Hiên vẫn kiên trì đòi nhảy lớp.
Cố Nam Sóc từng xem xét tiến độ học tập của cậu bé, cho rằng đúng là đã đạt tới trình độ lớp sáu, cũng không muốn vì giữ gìn lòng tự trọng của Cố Minh Huy, khiến Cố Minh Hiên chậm trễ. Bởi vậy, buổi tối trước đó một ngày đã gọi hai người tới, tận tình khuyên bảo một lúc lâu, cuối cùng giúp hai anh em tiếp nhận đề nghị của hắn.
Cố Minh Hiên vẫn nhảy lớp theo lẽ thường, nhưng không học cùng lớp Cố Minh Huy.
Đưa ba thần thú về lồng sắt xong, Cố Nam Sóc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày sau, có không ít người tới hỏi thăm giá bán Dĩ Nam, sau khi nghe nói cần tám ngàn, đa số đều lui bước.
Tám ngàn! Trong niên đại tiền lương công nhân mới mấy chục đồng một tháng này, tám ngàn gần như là tiền lương mười mấy năm, còn phải trong tình huống hoàn toàn không ăn không uống mới tích cóp được.
Nhà họ Lý.
Mọi người đều mang khuôn mặt u sầu. Bọn họ đã tính toán tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, cộng cả tiền bán cửa hàng hiện tại đi, nhưng cùng lắm cũng chỉ lấy ra được một nửa, bốn ngàn khác phải làm sao bây giờ?
Bà Lý không nhịn được phỉ nhổ: “Đúng là tham lam thật! Tám ngàn, sao cậu ta có thể nói ra được?”
Ông Lý lắc đầu: “Cái giá này không tính đắt, bởi vì còn bán qua tay cả nguồn cung cấp. Ai không biết Dĩ Nam là gà mái đẻ trứng vàng. Mà sở dĩ nó có thể đẻ trứng vàng, mấu chốt nằm ở nguồn cung cấp.”
“Nói là nói như vậy, nhưng ai biết mấy thứ này là thế nào?”
Ông Lý liếc mắt nhìn vợ mình một cái: “Chúng ta không cần lo lắng điểm này. Ông chủ Cố nói, nếu thật sự mua, sẽ công khai tất cả sổ sách tiền hàng vân vân. Hơn nữa còn có thể ký hợp đồng, mời công an tới chứng kiến, mang hợp đồng đi công chứng. Nếu có gì không đúng, sẽ được bồi thường gấp đôi. Đây là cơ hội tốt, đáng tiếc nhà chúng ta thiếu quá nhiều tiền. Được rồi, coi như nhà chúng ta không có mệnh phát tài đi!”
Không có mệnh phát tài? Bà Lý không vui với mấy lời này.
Không phải là thiếu bốn ngàn đồng sao? Vay đông một chút, mượn tây một chút, không phải có rồi?
Bà ta nhìn về phía ba người con dâu: “Ngày mai ba đứa đều về nhà mẹ đẻ đi, không vay được tiền cũng đừng quay lại.”
Ba cô con dâu:……
“Đều là thân thích, không phải không còn cách nào sao? Các con đã gả vào nhà họ Lý rồi, dù gì cũng phải tính toán cho nhà họ Lý chúng ta. Hơn nữa vay tiền không phải không trả, đợi chúng ta mua được Dĩ Nam rồi, chỉ đựa vào việc làm ăn của Dĩ Nam Thôi, còn sợ không trả nổi sao?” Bà Lý ngẫm nghĩ một lát, lại cắn răng nói: “Các con về nói với nhà mẹ đẻ, chúng ta viết giấy nợ, tính tiền lãi.”
Tròng mắt con dâu thứ hai giật giật, cho vay lãi tốt thì tốt thật đấy, nhưng mấu chốt là nhà mẹ đẻ cô ta không cho vay! Tính tình bà Lý thế nào, trong lòng con dâu thứ hai hiểu rất rõ, không thể nói thẳng ra lời này. Nếu ngày mai thật sự phải về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ không vay được tiền còn bị mắng cho một trận. Cô ta lén lút nhìn về phía Thôi Viện.
“Mẹ! Con thấy không cần tất cả chúng con về nhà đâu, chỉ cần chị dâu cả về là được.”
Thôi Viện sửng sốt.
Con dâu thứ hai nói tiếp: “Em dâu trước của chị dâu chính là chị ruột của cậu chủ Cố. Bây giờ cậu Cố làm ăn buôn bán lớn ở Bằng Thành, mới không có thời gian tinh lực quản lý Dĩ Nam. Con nghe nói trước đó cậu ta định tặng Dĩ Nam lại cho chị gái mình, nhưng chị cậu ta không cần, cho nên mới muốn bán đi.”
“Theo con thấy, dù sao trước đây cũng từng là em dâu, “Nhất dạ phu thê bách nhật ân”. Cố Nam Thư biết rõ chồng mình không thể sinh, còn chịu oan ức thay anh ta vài năm, thậm chí còn đồng ý mang thai giả vì anh ta, chắc chắn tình cảm không cạn. Nếu nhà họ Thôi chịu phục hôn, chúng ta cần gì vay tiền? Chúng ta trực tiếp mua lại từ tay thân thích, không bớt cho chúng ta một chút sao? Hoặc là để Cố Nam Thư nhận lấy Dĩ Nam, chúng ta giúp đỡ, hai nhà cùng nhau phát tài không phải càng tốt sao?”
Lời này khiến Bà Lý động lòng, vay tiền chung quy vẫn phải trả lại. Nếu có cách không cần trả tiền, đương nhiên là càng tốt rồi.
Bảy tám đôi mắt trong nhà đều nhìn chằm chằm về phía Thôi Viện. Thôi Viện lập tức đau đầu, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.