Đột nhiên, trong khoảnh khắc ấy Cố Kiều lại cảm thấy tim mình đau nhức mãnh liệt. Cô ta cong người dựa vào tường trượt xuống, ngồi dưới mặt đất. Muốn gọi bảo mẫu, lại phát hiện căn bản không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cơn đau càng lúc càng mạnh, đau đến mức trán cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô ta cảm nhận được trước n.g.ự.c mình càng ngày càng nóng, cô ta vươn tay định gãi theo bản năng, lại không cẩn thận lôi ra mặt dây chuyền Hắc Bạch song châu. Cố Kiều cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra, hai hạt châu đang sáng lên. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến mắt cô ta chói lòa.
Cô ta chỉ cảm nhận được hai mắt trắng bệch, sau đó mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, cô ta vẫn nằm trong căn phòng cũ, nhìn đồng hồ, thời gian mới trôi qua chưa tới mười phút.
Cơn đau bất thường đã biến mất, Cố Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô ta ngồi trên sô pha, vẫn còn sợ hãi, tay vỗ n.g.ự.c theo bản năng… Cái vỗ này lại khiến cô ta ngây ngẩn.
Cố Kiều đi tới trước gương, cởi bỏ cổ áo, dây chuyền trên cổ vẫn còn, nhưng hai hạt châu đen trắng kia đã không cánh mà bay.
Không thấy? Sao đột nhiên lại không thấy?
Cố Kiều xoay người bắt đầu tìm tòi. Dưới giường, dưới sô pha, dưới ghế dựa, các góc nhà, nơi nào có thể tìm đều tìm vài lượt, kết quả vẫn không thấy gì.
Cô ta tức sắp hộc m.á.u gọi bảo mẫu tới: “Má Trương, vừa rồi có ai vào phòng tôi không?”
“Không có bà chủ. Buổi sáng hôm nay chưa từng có ai vào căn phòng này.”
Má Trương là người thành thật, làm ở nhà bọn họ mười mấy năm rồi, có thể tin được. Nếu như không có người tới, vậy thì hạt châu đã chạy đi đâu?
“Má Trương, má bảo mọi người tạm để công việc trong tay xuống, đều qua đây. Tôi bị mất một món đồ, bảo bọn họ tìm giúp tôi.”
“A! Vâng! Bà chủ mất thứ gì vậy?”
“Là mặt dây chuyền, có hai hạt châu đen trắng.”
“Bà chủ đừng sốt ruột, tôi lập tức đi gọi người.”
Người giúp việc trong nhà có năm sáu người, toàn bộ đều bắt tay vào tìm kiếm, từ phòng ngủ đến phòng xép, cộng lại chưa tới một trăm mét vuông. Dọn hết gia cụ ra, tìm từng khe hở một, tìm kiếm vài lần vẫn không có thu hoạch như cũ.
Má Trương nhíu mày: “Bà chủ, Thứ đó có quý giá không? Hay là chúng ta báo cảnh sát?”
Báo cảnh sát? Cố Kiều không muốn lắm. Trước khi cô ta ngất xỉu, rõ ràng hạt châu vẫn treo trên cổ, từ đầu tới cuối chưa đến mười phút, sao đột nhiên lại biến mất? Cô ta vừa dùng di động kiểm tra camera, đúng như lời má Trương nói, trong khoảng thời gian này không có người nào từng vào phòng cô ta. Nếu là như vậy, chẳng lẽ hạt châu không cánh mà bay sao?
Đột nhiên, Cố Kiều nghĩ đến dị biến trước khi hôm mê, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vội vàng gọi hệ thống: “Hệ thống! Hệ thống! Hạt châu đi đâu rồi, ngươi có biết không?”
Không có bất kỳ âm thanh đáp lại nào.
Cố Kiều lại gọi thêm vài lần, vẫn không có.
Cô ta vội vàng đuổi đám người giúp việc ra ngoài, trong lòng bắt đầu nôn nóng.
“Hệ thống! Ngươi nói một câu đi! Ngươi có đó không! Hệ thống!”
Ban đầu cô ta thầm gọi, sau đó đến kêu to, cuối cùng gần như gào rống lên. Sốt ruột đến mức cô ta đi đi lại lại không ngừng, nhưng vẫn không ai đáp lại.
Cô ta thử mở ra giao diện hệ thống, lại không thể mở ra được. Thử sử dụng kỹ năng, cũng không hề có phản ứng, ngay cả thẻ đạo cụ bình thường cũng không thể mua sắm.
Cố Kiều thử lại vô số lần, nhưng đều không có tác dụng. Giống như hệ thống không hề tồn tại.
Hệ thống…… Không tồn tại?
Cố Kiều đứng bật dậy. Hệ thống không còn nữa! Nếu như hệ thống không còn nữa, vậy thì những thứ hệ thống mang tới cho cô ta, có còn tồn tại không?
Cô ta xông tới trước gương, quan sát bản thân, phát hiện ra trên mặt mọc hai nốt mụn, đuôi mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, những thứ này trước đó đều không có.
Cô ta liều mạng nói với bản thân: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Có lẽ hệ thống chỉ ngủ say, hoặc là… Những thứ trên mặt… Có thể là mình nhìn lầm rồi, cũng có thể là mình nghĩ nhiều rồi. Đúng, mình nghĩ nhiều rồi, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi.”
Reng reng……
Tiếng chuông di động vang lên, Cố Kiều bị âm thanh đột ngột này dọa sợ, sau khi phản ứng lại, mới lấy di động ra khỏi túi xách: “Alo!”
“Tổng giám đốc Cố, tôi là Hạ Lập. Nhà hàng Cố Thị đã xảy ra chuyện. Chuỗi nhà hàng của chúng ta bị người ta đột nhập vào phòng bếp, quay lén video, nói chúng ta dùng dầu bẩn, nguyên liệu nấu ăn không sạch sẽ, có thứ đã mốc lên rồi. Video đã bị đưa lên mạng, hiện giờ nhân dân cả nước đều đang mắng chúng ta, chuyện thật sự rất lớn.”
Sắc mặt Cố Kiều đại biến: “Sao lại có dầu bẩn? Nguyên liệu nấu ăn là do ai phụ trách mua sắm? Những chuyện này là sự thật, hay có người cố ý chơi xấu?”
“Tôi đã phái người đi điều tra rồi, từ giám đốc, chủ quản, tới người phụ trách mua sắp, tất cả đều điều tra một lượt. Nhưng điều tra cần thời gian. Hiện giờ dân chúng phản ứng rất lớn, không thể để mất thanh danh của Cố Thị. Tổng giám đốc, không phải ngài rất thân với lãnh đạo cấp cao sao? Hay là đựa vào quan hệ, nhờ chính phủ đứng ra bác bỏ tin đồn, như vậy nguy cơ sẽ thuận lợi giải trừ.”
Hai chữ lãnh đạo khiến Cố Kiều sửng sốt một lát, sau khi bừng tỉnh mới phát hiện ra điểm không thích hợp.
Trước tiên chưa nói tới có phải nhà hàng của cô ta dùng nguyên liệu nấu ăn bẩn hay không. Dù phải, có vận may của hệ thống, cũng sẽ không bị người khác đưa ra ánh sáng. Dù có đưa ra ánh sáng, với địa vị xã hội của cô ta với Nguyên Ứng, vẫn nhiều người nể mặt bọn họ, sẽ nhắc nhở cô ta trước, để cô ta có phòng bị, kịp thời đối ứng. Chưa bao giờ xảy ra chuyện tin tức đã bại lộ, dư luận đã ầm ĩ, cô ta mới biết tin.
Chẳng lẽ hệ thống thật sự đã xảy ra vấn đề? Hệ thống không còn nữa?