“Chị Hai đâu?”
Cố Nam Huyền ngó trái ngó phải: “Vẫn chưa về à? Sáng nay chị ấy nói ra ngoài mua chút đồ.”
Cố Nam Sóc nhìn đồng hồ, đã giờ này rồi. Từ sáng sớm tới bây giờ đã vài tiếng đồng hồ, mua thứ gì lại cần nhiều thời gian như vậy?
Cố Nam Sóc nhíu mày, cuối cùng vẫn lo lắng chị Hai xảy ra chuyện. Hắn đứng lên nói: “Anh ra ngoài tìm thử.”
Vừa đi tới đầu phố, hắn đã trông thấy Cố Nam Thư đang nói chuyện với một người đàn ông ở phía trước. Người đàn ông kia quay lưng về phía hắn, không nhìn rõ diện mạo, nhưng bóng lưng có chút quen mắt. Không biết hai người nói chuyện gì mà khóe miệng Cố Nam Thư cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười.
Cố Nam Sóc dừng bước, không vội vàng bước tới, mà lui về phía sau hai bước, núp trong ngõ nhỏ.
Sau đó hai người kia tạm biệt, người đàn ông đi càng lúc càng xa. Cố Nam Thư vào ngõ nhỏ, nhìn thấy Cố Nam Sóc cũng không nghĩ nhiều, đưa túi giấy trong lòng qua: “Ra cửa trùng hợp gặp được ông chủ Viên, ông ấy tiện thể đưa tiền tháng này cho chị. Chị đếm rồi, đủ một ngàn, không nhiều không ít.”
Tháng trước Dĩ Nam đã thành công chuyển qua tay người khác. Người mua chính là ông chủ Viên cùng con phố. Vì Dĩ Nam, có thể nói là ông ấy đã vắt hết óc, chắp vá lung tung, nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không thể kiếm đủ tiền.
Từ khi Dĩ Nam thả ra tin tức bán cửa hàng, có không ít người muốn mua, nhưng đa số ngại giá cả quá đắt đã lui bước. Chỉ có ông chủ Viên là vẫn kiên trì, tuần nào cũng tới Dĩ Nam dò hỏi, thám thính xem đã có ai mua lại cửa hàng chưa. Suốt mấy tháng, tâm ý đều không giảm. Cuối cùng sau khi Cố Nam Sóc biết được, cảm khái nghị lực của ông ấy, đã đưa ra ý kiến, trả tiền theo kỳ. Kỳ đầu tiên trả hai ngàn, số còn lại thanh toán trong vòng nửa năm.
Sau khi biết tin tức này, những người trước đó lui bước hối hận không thôi. Lấy ra toàn bộ bọn họ không làm được, nhưng hai ngàn bọn họ có! Trả theo kỳ bọn họ cũng đồng ý! Đáng tiếc, cơ hội đã qua, sẽ không còn nữa.
Cố Nam Sóc nhét thẳng tiền vào trong túi, hỏi: “Chị Hai đi đâu vậy?”
“Đi mua mấy quyển sách!”
Đúng là trong tay Cố Nam Thư có sách thật, nhưng Cố Nam Sóc đã tận mắt nhìn thấy là người đàn ông kia đưa cho chị ấy.
“Chị Hai, em thấy cả rồi.”
Cố Nam Thư sửng sốt, cũng hiểu được ý của hắn.
“Chị Hai, người kia là ai?”
“Hả… Chị… Chị với anh ấy… Chị với anh ấy không giống như em nghĩ đâu. Bây giờ anh chị vẫn chưa bắt đầu, chỉ là…”
Thấy Cố Nam Thư ấp úng, Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chỉ là đều có ấn tượng tốt về đối phương, đều có ý với đối phương, đúng không?”
Cố Nam Thư liếc mắt lườm em trai một cái, càng xấu hổ hơn.
Cố Nam Sóc kéo tay chị ấy: “Chị, trai gái yêu nhau là chuyện hết sức bình thường. Có gì phải xấu hổ? Nếu chị cảm thấy hai người vẫn chưa tới mức ấy, vẫn chưa phải lúc giới thiệu với chúng em. Vậy cứ tạm thời để đó. Em không hỏi là được. Yêu đương là quyền tự do của chị, em sẽ không quan tâm. Nhưng nếu chị có ý định ở bên anh ta lâu dài, nhất định phải để em trấn giữ cửa ải.”
“Không phải chị cố ý giấu các em, chỉ là bây giờ cái gì cũng chưa phải. Chị không biết có thể đi tới bước nào với anh ấy, cho nên muốn chờ một khoảng thời gian nữa, nếu anh chị thật sự ở bên nhau, quan hệ ổn định rồi, sẽ nói với các em, Nếu anh chị không có duyên phận đó, vậy thì không cần nói.”
Cố Nam Sóc gật đầu, hiểu được suy nghĩ của Cố Nam Thư, hắn cười tủm tỉm hỏi: “Được rồi! Đều nghe chị Hai. Những thứ khác không nói, nhưng chị có thể nói cho em, anh ta là người thế nào? Đã kết hôn chưa? Bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Lớn hơn chị ba tuổi, chưa kết hôn.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Lớn hơn chị ba tuổi, vậy cũng hai chín rồi. Thật sự chưa từng kết hôn?”
“Trước kia anh ấy từng có bạn gái, nhưng vì một số nguyên nhân, nên không đến được với nhau. Sau đó, không gặp được người thích hợp, vẫn luôn ở vậy.”
“Người nhà anh ta không thúc giục sao? Phải rồi, chị đã gặp người nhà anh ta chưa? Dễ ở chúng không?”
Cố Nam Thư ngẩn người, ánh mắt hơi nhíu lại.
“Làm sao vậy?”
Cố Nam Thư hoàn hồn: “Không có gì! Em hỏi cũng quá xa rồi. Chị với anh ấy bát tự còn chưa phiết một nét đâu. Nói không chừng ngày nào đó chị cảm thấy anh ấy có điểm nào không hợp, hai người không có tương lai thì sao. Cứ để xem từ từ đi. Em đừng hỏi chị mãi như vậy, em thì sao? Em cũng hai mươi ba rồi đấy, vẫn chưa suy xét tới chuyện lớn đời mình à?”
Cố Nam Sóc sờ sờ mũi: “Em còn nhỏ mà. Không nóng nảy.”
“Hai ba rồi vẫn còn nhỏ? Em nhìn người xung quanh xem, có con trai nhà ai hai mươi ba rồi còn chưa có con cái không?”
Về điểm này Cố Nam Sóc cũng rất buộn bực. Đều do người thời này kết hôn sớm, người thành phố còn tốt chút, người huyện thành nhỏ chưa tới hai mươi tuổi đã có con chất đầy đường. Hắn mới hai mươi ba, đặt ở đời sau, tuổi này vừa mới tốt nghiệp đại học một hai năm, chính là thời điểm hăng hái xông xáo, làm gì có ai kết hôn ở độ tuổi này?
“Ai! Hay là thế này nhé, chị hỏi thăm giúp em vài mối, em thử gặp xem có hợp mắt hay không. Tuy rằng bây giờ em có bản lĩnh rồi, làm ăn cũng lớn rồi. Nhưng chúng ta không cần nhà gái phải môn đăng hộ đối, chỉ cần là người tốt, phẩm tính không thành vấn đề, hợp với em, cha mẹ anh chị em trong nhà đều là người ngay thẳng là được. Em nghĩ thế nào?”
Cố Nam Sóc:…… Em không nghĩ thế nào!
“Ai, em nhớ ra rồi. Chị Hai, nhà mình hết muối, em ra ngoài để mua, kết quả lại quên mất. Em đi mua muối đây!”