Từng tiếng khóc xuyên thấu màng tai vang lên.
Mẹ Thôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời bỏ công việc trong tay xuống, dỗ dành con bé. Nhưng mà tiếng khóc không những không nhỏ đi, ngược lại còn lớn hơn. Mẹ Thôi không kiên nhẫn, trực tiếp bỏ con bé lên giường: “Khóc, khóc khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Con gái vô dụng, hàng lỗ vốn, còn không biết xấu hổ à mà khóc!”
Vốn dĩ áp lực và lửa giận trong lòng không có nơi nào trút ra, bà ta càng mắng đứa trẻ càng hăng, mắng không ngừng nghỉ, chân còn đạp vào mép giường: “Nếu biết trước là hàng lỗ vốn, lẽ ra không nên cho mày ra đời! Tới để đòi nợ mà!”
Giường gỗ dùng nhiều năm vốn dĩ không chắc chắn, bị bà ta đá một cái lập tức lung lay, đứa trẻ bị kinh hãi, tiếng khóc càng vang trời.
Cha Thôi ở bên ngoài bắt đầu nóng giận: “Sao vẫn khóc? Bà cũng từng sinh hai đứa nhỏ rồi, một đứa bé cũng không dỗ nổi à? Cơm còn ăn nữa hay không? Còn để người ta được sống yên lành hay không?”
Mẹ Thôi sửng sốt, sau đó mặc kệ đứa trẻ, lại lần nữa cầm nồi lên đi nấu cơm.
Đúng lúc ấy Dương Tiểu Muội vào nhà, nhìn thấy cô ta, mẹ Thôi trực tiếp ném công việc trong tay qua: “Chết chỗ nào vậy? Không quan tâm tới con cái, chồng mình bị ốm cũng không biết chăm sóc, chỉ biết lêu lổng bên ngoài, cơm cũng không nấu, muốn Hoành Chí đói c.h.ế.t à? Mau đi nấu cơm đi, dỗ cả con bé nữa, đừng làm phiền cha mày với Hoành Chí nghỉ ngơi!”
Dương Tiểu Muội là người ngang bướng, nếu là ngày trước chắc chắn đã cãi lại vài câu rồi. Nhưng hôm nay vậy mà lại không cãi lại, vào nhà dùng địu địu con gái trước người, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, một bàn tay xách nồi ra cửa.
Mẹ Thôi cô cùng nghi hoặc: Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?
Trong phòng bếp, Dương Tiểu Muội nhìn nồi khoai tây đang sôi ùng ục, thất thần. Cô ta lấy ra một túi bột trắng từ trong lòng ngực, nhấc nắp nồi lên, đưa tay tới bên nồi. Đột nhiên cô ta dừng lại, trên mặt có chút do dự, nhưng chỉ trong giây lát đã biến thành tàn nhẫn. Ngay khi gói bột sắp rơi vào nồi, đứa bé đang nằm trên lưng vốn dĩ đã im lặng, đột nhiên lại òa khóc.
Tiếng khóc đột ngột khiến Dương Tiểu Muội hoảng hốt, gói thuốc bột trong tay rơi xuống rãnh nước bên cạnh bếp, bột phấn hòa tan trong nước, không thể dùng được nữa.
Dương Tiểu Muội ngơ ngẩn nhìn giấy gói trôi theo dòng nước, gỡ địu xuống, ôm đứa trẻ vào lòng, dỗ dàng một cách máy móc, toàn bộ tâm trí đã nằm trên tờ giấy gói đã không thấy đâu kia.
Cô ta hoảng hốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn dùng kẹp sắt tìm nó ra, bỏ vào trong bếp lửa tiêu hủy.
Canh khoai tây ra nồi, đồ ăn cũng đã xong. Dương Tiểu Muội không ngốc ở nhà bếp lâu, trực tiếp cõng đứa trẻ ra ngoài. Ba người nhà họ Thôi mải mê ăn uống, không ai phát hiện ra trong nhà thiếu một người, thậm chí còn không ai nhớ để hỏi một câu, Dương Tiểu Muội đã ăn chưa.
Rẽ ngang rẽ dọc hai con phố, cuối đường có một tiệm tạp hóa, đồ linh tinh đều có bán, từ que diêm, bát đũa tới thuốc diệt chuột, Dương Tiểu Muội mua một túi, nắm chặt trong tay mang về.
Lần này không được, còn có lần sau. Chắc chắn có thể tìm được cơ hội.
“Dương Tiểu Muội!”
Một tiếng gọi bất ngờ vang lên từ phía sau, Dương Tiểu Muội có tật giật mình, không nhịn được cả người run lên, nhanh tay nhét gói thuốc diệt chuột vào túi quần theo bản năng, quay đầu nhìn lại, thấy người gọi mình là ai thì sững sờ ngay tại chỗ.
Là Cố Nam Sóc.
********
Tiệm cơm quốc doanh.
“Con bé đang khóc, chắc là đói bụng rồi, tôi thuê phòng riêng, cô cho con mình ăn sữa trước đi, tôi đứng ngoài cửa canh chừng, cho con bé ăn xong cô nói với tôi một tiếng.”
Dương Tiểu Muội lắc đầu: “Không cần. Tôi không có sữa.”
Bởi vì cô ta sinh non, nên từ khi sinh ra đứa trẻ đã chịu tội lớn. Trong thời gian ở cữ, bởi vì cô ta sinh con gái, đừng nói là bồi bổ cho cô ta, nhà họ Thôi luôn mắng mỏ chưa ngày nào ngừng nghỉ. Mấy ngày nay thức ăn vào miệng cô ta đã ít còn ít hơn, đừng nói thúc sữa, miễn cưỡng đủ no đã không tệ rồi, lấy đâu ra sữa cho đứa trẻ ăn?
Cố Nam Sóc sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Hắn xoay người tìm nhân viên phục vụ, muốn một bát nước cơm, đưa cho Dương Tiểu Muội.
Dương Tiểu Muội dùng cái muỗng múc, đút cho con gái từng chút một.
“Hôm nay mẹ Thôi Hoành Chí tới nhà chúng tôi gây chuyện, chắc cô trông thấy rồi nhỉ? Tôi biết cô ở đó, tôi đã trông thấy cô.”
Dương Tiểu Muội sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Cậu đang khoe khoang với tôi à? Khoe chị gái cậu ăn chặt Thôi Hoành Chí, bây giờ sắp được phục hôn với anh ta rồi, còn tôi thì sắp bị vứt bỏ, có phải không?”
“Trước đây anh ta có thể vứt bỏ chị gái tôi, bây giờ tất nhiên cũng có thể vứt bỏ cô, chuyện này rất bình thường, không phải sao?”
Dương Tiểu Muội nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, cậu tới đây để chê cười tôi à? Chê cười tôi mất công tính toán, cuối cùng thành giỏ tre múc nước công dã tràng? Hay là cười tôi không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể dùng đứa trẻ làm lợi thế ép buộc Thôi Hoành Chí? Trước đây khi hợp tác với tôi, giúp tôi gả vào nhà họ Thôi, có phải cậu đã nghĩ tới cái ngày này rồi không? Có phải cậu đã tính toán ra được, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi phải nhường vị trí cho chị gái cậu hay không?”