Cố Nam Sóc đang sửa sang lại tài liệu và sổ sách. Giá bán cửa hàng quá cao, nhất thời chưa tìm được người mua thích hợp. Cố Nam Sóc cũng không nóng nảy. Hiện giờ sự nghiệp của Cố Nam Thư còn chưa bắt đầu, vẫn có thể vừa học tập vừa quản lý cửa hàng,
Nhưng những thứ cần có vẫn phải chuẩn bị tốt từ trước. Để khi hắn không có nhà, người mua tìm tới cửa, Cố Nam Thư cũng có thể xử lý.
Phía bên này hai chị em đang bận rộn, Phía đối diện lại ồn ào náo động.
Hai người liếc nhau, cùng ra ngoài xem.
Trước cửa hàng nhà họ Lý, mẹ Thôi đang kéo Thôi Viện vừa mắng vừa chửi.
Cố Nam Thư khiếp sợ: “Sao bà ta lại biến thành dáng vẻ nảy rồi?”
Đừng nói chị ấy, ngay cả Cố Nam Sóc cũng rất kinh ngạc. Nếu nói buổi tối mấy hôm trước, mẹ Thôi mà bọn họ nhìn thấy chỉ là nghèo túng, thì bây giờ nhìn bà ấy chẳng khác nào kẻ ăn xun, đầu tóc rối bù, quần áo lôi thôi.
Chưa tới hai ngày, thay đổi này cũng quá lớn rồi nhỉ?
Sau khi nghe một lúc lâu, Cố Nam Sóc mới biết được đầu đuôi câu chuyện qua lời của mẹ Thôi và Thôi Viện.
Mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí vừa ra khỏi huyện Nguyên Hoa, đã gặp phải kẻ xấu.
Kẻ xấu đột nhiên xông ra từ sau lưng, nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp dùng bao tải trùm kín đầu hai người, nhưng chỉ giam giữ mẹ Thôi, không hề làm gì bà ta, còn Thôi Hoành Chí lại thảm hơn nhiều. Sau khi bị tay đ.ấ.m chân đá một trận, cuối cùng trước khi đi đám người kia còn hung hăng dẫm mấy phát vào “Cần tăng dân số” của Thôi Hoành Chí.
Sau khi xong việc, kẻ xấu nhanh chóng chạy thoát. Mẹ Thôi mở bao tải trùm đầu ra, mới phát hiện Thôi Hoành Chí đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, bà ta luống cuống chân tay đưa con trai tới bệnh viện gần nhất, đã cứu được tính mạng, nhưng thứ kia đã nát. Bây giờ anh ta thật sự không thể sinh rồi, vĩnh viễn không cách nào sinh con, ngay cả hy vọng chữa trị cũng không có.
Thôi Hoành Chí choáng váng, hoàn toàn suy sụp.
Mẹ Thôi khóc c.h.ế.t đi sống lại, sau khi cuồng loạn cuối cùng mới nhớ ra phải tới đồn công an báo án.
Nhưng từ đầu tới đuôi kẻ xấu đều không lộ diện trước mặt bọn họ, càng không phát ra âm thanh. Xuất hiện đột nhiên, rút lui nhanh chóng, có thể thấy được đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Thời đại này còn không có camera theo dõi, mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí lại không phải người cẩn thận, không thể nhớ ra được chi tiết nào về vụ án. Không có manh mối gì, việc này chỉ có thể đắp chiếu.
Không tìm thấy hung thủ, không chỉ không cách nào xử lý theo pháp luật, còn không lấy được tiền bồi thường. Không cách nào cứu được cần tăng dân số của Thôi Hoành Chí, nhưng vết thương vẫn phải chữa trị.
Trong tay mẹ Thôi không có tiền, không thể mua được thuốc men, cuối cùng mới nghĩ tới Thôi Viện bị bọn họ vứt ra sau đầu.
Nhưng bản thân Thôi Viện còn không sống tốt, chị ta lấy đâu ra tiền? Vì con trai, mẹ Thôi chỉ có thể tới cửa hàng nhà họ Lý làm ầm ĩ, muốn moi ra chút tiền từ nhà họ Lý.
Nhà họ Lý cũng không phải dễ chọc, bọn họ trực tiếp ném cả Thôi Viện và bà ta ra ngoài, con cả nhà họ Lý còn tuyên bố, sẽ ly hôn Thôi Viện.
Chậc! Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào mà!
Cố Nam Sóc lắc đầu, không thèm theo dõi chuyện cười này nữa, nhưng mà mấy kẻ xấu kia, hắn đã có phỏng đoán của mình.
Hắn đoán, là Dương Tiểu Muội.
Mục đích của kẻ xấu rất rõ ràng, là khiến Thôi Hoành Chí không thể sinh con. Tính từ điểm này thì, người hận Thôi Hoành Chí đến mức muốn làm như vậy, ngoài nhà mình ra chỉ còn Dương Tiểu Muội.
Cố Nam Sóc biể rõ, không phải bọn họ. Vậy chỉ có thể là Dương Tiểu Muội.
Huống chi bản thân Dương Tiểu Muội còn là kẻ tàn nhẫn.
Trước đây Cố Nam Sóc còn có chút nghi hoặc, với tính tình không ăn được sẽ đạp đổ, làm ra chuyện có lỗi với tôi cả đời này đừng mong được yên ổn, sao cô ta có thể cầm tiền bồi thường ly hôn là xong chuyện, không g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Hoành Chí đã tính là từ bi rồi.
Bây giờ hắn đã hiểu, Dương Tiểu Muội còn giữ lại hậu chiêu.
Không thể không nói, tuy rằng cách làm này không thỏa đáng, không đúng pháp luật, nhưng khi nghe được tin tức, hắn vẫn cảm thấy sướng!
Giải quyết xong chuyện bên Nguyên Hoa, Cố Nam Sóc lại tới Bằng Thành.
Lần này, hắn về nhà đã gần hai mươi ngày. Cũng may trong xưởng đồ chơi có điện thoại, trong nhà cũng có điện thoại, hắn và Lương Chấn Bang vẫn luôn giữ liên lạc, biết nhà xưởng vẫn vận hành bình thường, cũng không có gì phải lo lắng, nhưng khi tới nhà xưởng, hắn vẫn có chút ngượng ngùng. Bởi vì nhà xưởng vừa mới mua lại, nào có đạo lý ông chủ lại không thấy tăm hơi, để nhân viên bận trước bận sau.
Lương Chấn Bang lại không để bụng: “Không phải cậu để tôi làm phó tổng giám đốc sao? Không phải là khi Tổng giám đốc không có nhà, phó tổng giám đóc phải là người có thể tự mình đảm đương một phía, quản lý toàn cục à?”