“Nếu quyết tâm muốn làm, đúng là có thể làm được. Nhưng mà anh đã từng tính toán phí tổn chưa?”
Lương Chấn Bang ngồi xuống, lấy giấy bút ra, tính toán dựa theo bản thiết kế. Trước đây khi sản xuất xe đồ chơi, nguyên liệu đều do anh ta phụ trách mua sắm, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai giá cả của bóng đèn mini, pin tiểu… Cũng hiểu rõ điểm nào là khó khăn nhất trong việc chế tác.
Sau khi nghiêm túc tính toán ra được kế quả, Lương Chấn Bang hít ngược một hơi khí lạnh.
Chẳng trách Cố Nam Sóc lại nói ném đi, với chi phí này, ai có thể chịu nổi? Có tiền mua món đồ chơi này cho con mình, đổi sang mua vài món khác không tốt hơn sao?
Cố Nam Sóc dừng công việc trong tay: “Cho nên tôi lại dạy thêm cho anh một bài học nữa, đừng bao giờ quá tín nhiệm người khác. Cho dù trước đó đối phương đã từng thành công rất nhiều lần, mỗi lần hợp tác đều phải cẩn thận đối đãi như lần hợp tác đầu tiên.”
Lương Chấn Bang im lặng gật đầu, nhìn con số trên giấy, thổn thức không thôi.
Bây giờ anh ta có thể nhìn ra vấn đề, tính ra kết quả, kỹ sư Nghiêm sẽ không biết sao? Liêu Phong sẽ không rõ sao? Nhưng bọn họ vẫn bị lừa vào trong như cũ, chỉ vì hiệu quả vài lần thiết kế trước đó của Cố Nam Sóc quá chấn động, khiến bọn họ tin tưởng tuyệt đối năng lực của Cố Nam Sóc ở phương diện này, căn bản chưa từng nghĩ tới bản thiết kế có vấn đề.
Biết rõ chân tướng, Lương Chấn Bang lập tức xé nát bản thiết kế ném vào thùng rác, trên mặt không còn rối rắm, không nỡ chút nào.
“Bây giờ chuyện Liêu Phong đã hạ màn rồi, có vết xe đổ này, tôi nghĩ những người khác muốn giở trò cũng phải cân nhắc trước, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Cố Nam Sóc lại không cho rằng như vậy: “Muốn nghỉ ngơi sợ là vẫn chưa được. Hiện giờ tình hình của mấy xưởng đồ chơi phỏng chế hàng hóa của chúng ta thế nào rồi?”
“Vẫn vậy thôi. Sau khi không bù nổi tổn thất từ cuộc chiến về giá, đã quay lại giá cũ rồi. Tuy rằng vẫn bán rẻ hơn chúng ta hai mao, nhưng chúng ta thi hành chính sách mua kèm, lợi nhuận từ món đồ chơi mới hơn xa so với lợi ích từ chênh lệch giá, tất nhiên người buôn bán sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Thật ra không phải hoàn toàn không có ai tới chỗ bọn họ nhập hàng, nhưng đa số đều là người bán hàng rong, người bán lẻ, buôn bán không ra sao. Nói câu không dễ nghe chính là, ăn lại đồ thừa của chúng ta.”
“Chỉ sợ bọn họ hận c.h.ế.t tôi rồi.” Cố Nam Sóc bật cười: “Liện hệ với bọn họ giúp tôi, tôi muốn mời bọn họ ăn bữa cơm.”
***
Trong bữa cơm.
Cố Nam Sóc cười rót rượu cho mọi người, ánh mắt của mấy ông chủ kia lại không hề thân thiện.
“Ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây là có ý gì? Muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi sao?”
“Khoe khoang? Tôi khoe cái gì?”
“Ông chủ Cố, mọi người đều không ngốc, đừng hiểu rồi còn giả vờ hồ đồ. Mấy tháng nay Nam Lân rực rỡ quá nhỉ? Đặc biệt là chiêu thức mới của cậu, đã hại chúng tôi thảm rồi.”
Cố Nam Sóc chỉ cười không nói gì, lại đưa mắt ra hiệu cho Lương Chấn Bang.
Lương Chấn Bang mở miệng nói: “Các vị nói lời này có hơi quá đáng rồi. Chúng tôi làm ăn buôn bán đứng đắn, sao lại hại được các vị? Chẳng lẽ các vị đã quên, trước đây đám người buôn bán kia tới chỗ Nam Lân chúng tôi trả lại hàng là chuyện thế nào rồi à? Vì sao Nam Lân chúng tôi không tiêu thụ được một món hàng nào suốt hai mươi ngày? Nếu không phải nhờ sư phụ tôi thiết kế ra được mấy món đồ chơi mới, cứu vãn xu hướng suy tàn, bây giờ Nam Lân chúng tôi mới gọi là thảm.”
“Các vị không phúc hậu nhé! Xe đồ chơi và s.ú.n.g giả là do ai làm ra, mọi người đều biết. Các vị học theo còn chưa tính, lại dùng giá cả chèn ép chúng tôi, muốn hợp nhau bức tử chúng tôi à?”
Có mấy người lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, có người da mặt dày lại không cho là đúng.
Lý Thủ Nghĩa hỏi ra nghi hoặc của mọi người: “Hôm nay ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây, chắc không phải chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản đâu nhỉ? Cậu có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đừng ngại.”
“Vậy tôi đây nói thẳng nhé. Chuyện lần trước, nói ra thì mọi người đều chịu thiệt. Tổn thất của các vị không nhỏ, tổn thất của Nam Lân cũng không nhỏ. Tôi hy vọng có một thị trường lành mạnh, mọi người cạnh tranh bình đẳng, không làm ra chuyện hại người chẳng lợi mình như vậy nữa, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”
Một ông chủ họ Vương mở miệng nói: “Chúng tôi muốn có tiền cùng nhau kiếm lắm chứ, nhưng ông chủ Cố đâu chừa cho chúng tôi con đường sống? Mấy món đồ chơi kiểu mới của cậu vừa đưa ra, ai còn chơi mấy món đồ chơi cổ lỗ sĩ của chúng tôi nữa? Nếu cậu chỉ thiết kế ra được một món cũng thôi, nhưng mới lần đầu tiên cậu đã đưa ra mười mấy loại rồi, mấy món tháp cầu vồng, đồ chơi rút gỗ… Gỉ cả không đắt hơn đồ đơi kiểu cũ. Trẻ con đều tham đồ mới mẻ, cậu làm vậy, chúng tôi còn buôn bán thế nào?”