“Mẹ! Con lấy hai trăm đồng thì sao? Chỉ hai trăm đồng cha mẹ cũng không nỡ cho con à? Rốt cuộc con có phải con ruột của cha mẹ không thế? Đừng cho là con không biết, năm trước chị gái con muốn làm ăn buôn bán, cha mẹ đã cho chị ấy một ngàn! Rõ ràng là trong tay cha mẹ có tiền, vì sao phải lừa con nói là không có?”
Mẹ Hồ vô cùng đau đớn: “Tiền này là tiền quan tài của tao với cha mày đấy!”
“Tiền quan tài hai người có thể cho chị gái, không thể cho con sao?”
“Chị mày vay tiền làm việc đứng đắn! Mày lấy tiền này làm gì?”
“Chị con làm việc đứng đắn, con không thể làm việc đứng đắn sao? Không phải mẹ bảo con nên thay đổi, nên làm đến nơi đến chốn, nên đi tìm việc làm à? Ở bên này ai cũng biết chuyện của con rồi, dù con muốn tìm, cũng phải xem có người nào muốn nhận không.”
“Huống chi, người quen biết con, nhìn thấy con đều chỉ chỉ trỏ trỏ, dùng ánh mắt khác thường nhìn con. Nếu con còn tiếp tục ngốc ở bên này, còn có tiền đồ gì để nố? Con nghĩ kỹ rồi, con vẫn nên tới Bằng Thành thì hơn. Thành phố lớn, cũng nhiều cơ hội tìm việc làm. Bên kia còn không ai quen biết con, không ai biết quá khứ của con, con có thể bắt đầu lại. Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn hy vọng con có thể bắt đầu lại sao?”
Mẹ Hồ d.a.o động. Lời Hồ Dao Hoa nói cũng có lý. Với thanh danh hiện giờ của cô ta ở huyện Nguyên Hoa này, muốn bắt đầu lại lần nữa, thật sự quá khó khăn. Thà rằng đổi sang nơi khác còn hơn. Mẹ Hồ do dự: “Con có ý định gì có thể nói với cha mẹ, sao lại ăn trộm như vậy?”
Sắc mặt Hồ Dao Hoa thay đổi: “Sao lại là ăn trộm? Không phải là chưa kịp nói với cha mẹ hay sao? Bây giờ con đang thương lượng với mẹ đây.”
Mẹ Hồ nghẹn lời, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thấy mẹ Hồ không kiên trì nữa, tròng mắt Hồ Dao Hoa xoay chuyển, được voi đòi tiên: “Mẹ, ngoài hai trăm đồng này ra, mẹ với cha còn tiền nữa không?”
Mẹ Hồ cau mày: “Con định làm gì?”
“Mẹ! Chỉ có hai trăm đông. Ở quê có vẻ nhiều, nhưng trên thành phố cái gì cũng đắt đỏ, không dùng được mấy ngày, con muốn tìm việc cũng cần thời gian. Người ta đều nói nghèo gia phú lộ, con không chuẩn bị nhiều chút, lỡ tiêu hết rồi vẫn chưa tìm được việc làm thì sao? Chẳng lẽ mẹ muốn con đi ăn xin đầu đường, hay là nhẫn tâm nhìn con uống gió tây bắc?”
Mẹ Hồ rất do dự, cuối cùng chỉ có thể nói: “Chờ cha con về rồi nói sau.”
Hai mắt Hồ Dao Hoa sáng ngời, thái độ này chính là vẫn còn tiền?
“Mẹ! Cha con thế nào không phải mẹ không biết. Bởi vì chuyện trước đây con làm, cha vẫn luôn nhìn con không vừa mắt, ngày nào cũng tỏ thái độ ra mặt, không phải gào lên với con, thì mắng chửi. Con đã vài lần nói với cha muốn lên thành phố rồi, cha đều không đồng ý. Còn nói con đua đòi, lên thành phố lại giẫm vào vết xe đổ, ngựa quen đường cũ. Ông ấy không tin tưởng con!”
Mẹ Hồ nhíu mày: “Con đừng như vậy, cha con chỉ là hận sắt không thành thép, đều vì tốt cho con.”
“Nếu ông ấy thật sự muốn tốt cho con, thì nên cho con tiền để con đi từ lâu rồi. Mẹ không biết bây giờ con ở Nguyên Hoa này khó khăn đến mức nào đâu, con không thể ngốc thêm một ngày nào nữa. Mẹ, rốt cuộc mẹ có cần đứa con gái này nữa không?”
Mẹ Hồ dậm chân: “Vậy cũng không được! Sao có thể không thương lượng với cha con!”
Hai mắt Hồ Dao Hoa lóe lên, trực tiếp xông vào phòng, cầm d.a.o phay đặt lên cổ mình: “Được! Nếu mẹ đã không để ý tới đứa con này nữa, không cần đứa con gái này nữa, vậy con còn sống làm gì? Con c.h.ế.t cho mẹ xem!”
Mẹ Hồ sợ tới mức, tâm can đều run rẩy: “Đừng mà! Hoa Nhi! Đừng mà, con muốn gì mẹ đều đồng ý.”
“Vậy mẹ cho con tiền đi, con muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức!”
Sắc mặt mẹ Hồ giãy giụa.
Hồ Dao Hoa kề sát d.a.o thêm hai phân, mẹ Hồ bị dọa sợ, lập tức nói: “Được, được được! Mẹ đồng ý! Mẹ lấy tiền cho con! Mẹ lập tức lấy tiền cho con!”
Mẹ Hồ vào nhà rồi lại ra ngoài, trong tay cầm mấy tờ tiền nhăn nhúm, không đợi bà ấy đưa qua, Hồ Dao Hoa đã giật lấy, sau khi đếm xong, sắc mặt cô ta không vui lắm: “Sao chỉ có một trăm?”
“Chỉ có vậy. Mẹ với cha con đâu phải người thành phố, còn không có công ăn việc làm. Là do mấy năm nay chính sách thay đổi, cha con cực khổ khám bệnh cho người khác, thường xuyên lên núi hái thuốc bán, vất vả mới tích cóp được bấy nhiêu. Cha con cũng không dễ dàng, con…”
“Được rồi! Được rồi!” Hồ Dao Hoa vô cùng mất kiên nhẫn: “Con biết rồi. Hai người không dễ dàng. Mẹ yên tâm, chờ sau này con phát đạt rồi, sẽ hiếu thuận với hai người. Trước đây khi cuộc sống của con tốt đẹp, có lần nào về là không mua đồ cho hai người không?”
Cô ta nhét toàn bộ tiền vào trong ngực, xoay người xách hành lý lên, ra ngoài: “Con đi đây! Mẹ với cha ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”
Mẹ Hồ có chút luyến tiếc: “Hoa Nhi, con…”
“Đừng nói nữa, con đã mua vé xe chiều nay rồi, không đi sẽ không đuổi kịp.”
“Vậy… Vậy…”
Mẹ Hồ còn muốn nói gì đó, còn Hồ Dao Hoa thì không lưu luyến chút nào, đã đi xa. Mẹ Hồ chỉ có thể gọi với theo: “Tới nơi nhớ gọi điện thoại về, báo bình an!”
“Con biết rồi!” Hồ Dao Hoa trả lời, giọng rất không kiên nhẫn.