Chẳng ai ngờ đến, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủn, trước đó người nhà họ Lý còn vui mừng khôn xiết, dào dạt đắc ý, nhìn tiền bay vào túi cười không khép nổi miệng, lúc này lại không thể nào vui nổi. Cả đám đều nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, vẻ mặt u sầu.
Bà Lý không hiểu lắm: “Không phải mỗi ngày chúng ta đều thu vào nhất nhiều à? Sao lại không kiếm được tiền?”
Ông Lý không ngừng thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào tẩu thuốc, liều mạng hút sâu vài hơi: “Còn có thể vì sao, không phải vì mấy ngày hôm trước vẫn luôn quá bận rộn chưa kịp cân đối tiền thu vào và phí tổn bỏ ra à? Ai… Tại vì định giá quá thấp.”
Bà Lý càng khó hiểu: “Không phải chúng ta chỉ bán thấp hơn Dĩ Nam năm mao sao? Chẳng lẽ mỗi món đồ Dĩ Nam chỉ lãi có chút tiền như vậy? Mọi người xem, với cách ăn tiêu của nhà ông chủ Cố, còn mua cả máy ghi âm nữa. Nếu chỉ lãi chút tiền cỏn con ấy, sao đủ tiêu? Có phải chúng ta tính sai rồi hay không? Chúng ta thử tính lại lần nữa xem!”
Ba người con trai và ba cô con dâu, sáu người cùng gõ bàn tính vang rồn, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Bà Lý căng thẳng, hỏi: “Sao rồi, có phải tính sai không?”
Con trai con dâu nhìn nhau một cái, sa sầm mặt lắc đầu.
“Không thể nào! Chúng ta tính lại!”
Ông Lý xua tay: “Đừng tính nữa! Không sai đâu. Do trước đây tôi nghĩ quá đơn giản, chúng ta vẫn luôn tự mua vải về tự may quần áo, ngoài tiền vải dệt ra, cũng chỉ cần sức người nhà chúng ta, bởi vậy không tốn bao nhiêu tiền. Cách nhập hàng từ Bằng Thành mang về bán này vẫn là lần đầu tiên chúng ta áp dụng, không hiểu rõ cũng là chuyện bình thường.”
“Ví dụ như, chiếc áo khoác màu đỏ phía bên phải cạnh cửa ra vào kia, giá nhập hàng là mười hai đồng, Dĩ Nam bán mười sáu, chúng ta bán thấp hơn năm mao là mười lăm đồng rưỡi, cảm thấy vẫn kiếm được ba đồng rưỡi. Ba đồng rưỡi không ít, sao có thể lỗ vốn, nhưng chúng ta đã quên mất, tiền chi phí để nhập nó về không chỉ nguyên giá nhập. Lần này tôi với thằng hai tới Bằng Thành một chuyến, chỉ riêng tiền vé xe và ăn ở thôi đã tiêu tốn hơn sáu mươi đồng rồi.”
Bà Lý hít sâu một hơi: “Hai người chỉ đi bốn ngày, đắt vậy sao?”
“Chi tiêu ở Bằng Thành đắt đỏ hơn huyện thành nhỏ chỗ chúng ta nhiều, đặc biệt là tôi và thằng hai còn ở nơi khác đến, không hiểu giá cả ở Bằng Thành, khó tránh khỏi có lúc sẽ bị mất tiền oan, chúng tôi đã cố gắng tiết kiệm hết mức có thể rồi, ngồi trên tàu hỏa lâu như vậy, cũng chỉ gặm màn thầu mình mua từ trước, ngay cả chai nước cũng không dám mua thêm. Sáu mươi đồng đã là chi tiêu thấp nhất.”
Ông Lý gõ gõ tẩu thuốc lên bàn, đổ hết khói bụi bên trong ra, vừa thêm t.h.u.ố.c lá sợi vào, vừa nói: “Tới Bằng Thành một chuyến không dễ dàng. Trên tàu hỏa cha con tô gặp được một người, là người làm ăn vào nam ra bắc, lần này chẳng những mất tiền, còn mất hết hàng hóa.”
Bà Lý trợn tròn mắt: “Hả?”
“Chuyện này có gì kỳ lạ? Trên tàu hỏa nhiều người hỗn loạn như vậy, mỗi lần tới trạm, người lên người xuống quá nhiều lại càng hỗn loạn hơn. Nếu có người nhân cơ hội ấy, tiện tay cầm túi lên chạy, đợi chủ nhân của nó phản ứng lại, người ta đã nhảy xuống tàu rồi. Xuống khỏi tàu, bọn họ lẩn vào đám đông rồi, còn tìm thế nào? Huống chi, đám trộm cắp kiểu này đều có băng đảng, bên ngoài còn có người tiếp ứng.”
Có lẽ vì hút thuốc quá nhanh, ông Lý ho khan vài tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Mang hàng theo tàu hỏa, thứ nhất không mang được nhiều, thứ hai dù mang ít vẫn phải canh chừng cẩn thẩn, không được rời mắt một phút nào, nếu không mất cắp như chơi. Tôi với thằng hai không dễ gì tới Bằng Thành một chuyến, nhập ít hàng quá thì không có lời, nên đã nghĩ nhập nhiều chút. Lấy hàng dựa theo kiểu dáng Dĩ Nam nhập, chắc là không lo bán ế, cũng tìm đội vận chuyển giống Dĩ Nam, không lo trên đường bị cướp bóc.”
“Nhưng khi chúng tôi đi nhập hàng mới phát hiện ra mình nghĩ sai rồi. Chúng ta cảm thấy hàng mình mua đã đủ nhiều, đội vận chuyển lại chê ít, không muốn nhận. Trừ khi ghép chung đơn với người khác, tiện thể chạy cùng nhau. Rất nhiều người làm theo cách này, nhưng đều là người đã quen với đội vận chuyển, chúng ta không quen ai trong đó, biết làm thế nào? Để đả thông quan hệ, chúng tôi tìm cách tặng quà đưa thuốc, tốn mất một hai trăm.”
Ông Lý thở dài một hơi: “Bây giờ xem như tôi đã hiểu rồi, ông chủ Vương cũng từng chạy tới Bằng Thành rất nhiều lần, cho dù ông ta không biết nguồn cung cấp hàng hóa của Dĩ Nam, nhưng nếu thật sự muốn làm, chỉ cần bỏ ra chút công sức đi tìm kiếm ở Bằng Thành, chưa chắc đã không tìm được. Nhưng ông ta lại không hề có một chút động tĩnh nào, bây giờ nghĩ lại, khả năng ông ta đã hiểu rõ được mất trong đó từ lâu rồi.”
Bà Lý tức giận không chịu nổi: “Chẳng trách mấy ngày nay chúng ta buôn bán tốt, mấy nhà khác đều chê cười Dĩ Nam, chỉ mình ông ta là nói chúng ta không làm được lâu dài, cách thức kinh doanh của Dĩ Nam, người khác không học được. Vì chuyện này tôi còn cãi nhau với ông ta một trận, cảm thấy ông ta đang ghen ghét nhà mình. Hóa ra ông ta đã hiểu rõ từ lâu, chỉ đợi chúng ta té nhào! Đều là hàng xóm láng giềng, vậy mà không nhắc nhở chúng ta trước một câu!”