Lương Chấn Bang cười hì hì nói: “Cậu tôi bảo tôi tới đây, sư phụ tới Cảng Thành đã kiếm đủ tiền vốn chưa?”
“Vẫn chưa!”
Ý cười trên mặt Lương Chấn Bang càng lớn hơn: “Cậu tôi bảo tôi qua đây hỏi một câu, nếu sư phụ đã chuẩn bị đủ tiền rồi, vậy thì câu tiếp theo không cần nói nữa. Nếu sư phụ chưa chuẩn bị đủ tiền vốn, thì hỏi sư phụ một câu, có hứng thú hợp tác thêm lần nữa hay không? Cậu tôi đã viết ra một bản hợp đồng, sư phụ có thể xem trước.”
Hợp đồng Diệp Thành Đức viết ra vô cùng vi diệu, đối phương bỏ vốn bảy vạn, lấy 10% cổ phần. Những điều khoản khác gần như không khác lắm hợp đồng trước kia khi hắn dùng kỹ thuật gia nhập vào Vinh Đạt, không nhúng tay vào quản lý kinh doanh, chỉ nhận tiền chia lợi nhuận.
Cố Nam Sóc xoa bản hợp đồng, so với hắn bản hợp đồng đánh cuộc với Lý Thủ Nghĩa, còn phải bỏ ra 30% cổ phần, Diệp Thành Đức bỏ vốn bảy vạn, lại chỉ muốn 10%, hiển nhiên cực kỳ không hợp lý.
Hắn nhìn về phía Lương Chấn Bang.
Lương Chấn Bang giải thích: “Biết ngay không thể gạt được sư phụ. Mấy ngày nay sư phụ không ở huyện Nguyên Hoa có lẽ không rõ ràng lắm. Bây giờ gần như cả huyện đều đã biết sư phụ cứu được nhân vật lớn rồi. Tuy rằng vụ án xảy ra ở huyện Nguyên Hoa, nhưng vì liên quan tới mấy cậu thiếu niên có gia thế kinh khủng kia, đừng nói thành phố, ngay cả trên tỉnh cũng chú ý tới.
“Nhà họ Tần, nhà họ Nguyên và nhà họ Hứa đều sai người thuộc dòng chính qua bên này đón con cháu nhà mình về, nhân vật lớn như vậy tới nơi nhỏ bé như chúng ta là cơ hội hiếm có, sợ là sau này sẽ không có thêm. Cho nên, đừng nói lãnh đạo huyện, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng cố ý mượn cơ hội này tới thăm hỏi. Một mặt là sợ bọn họ giận chó đánh mèo, một mặt là muốn bắc cầu tìm quan hệ. Nhà họ Nguyên và nhà họ Tần chỉ đi ngang sân khấu rồi ra về, bọn họ không gặp được người, còn nhà họ Hứa vẫn ở lại huyện Nguyên Hoa chưa đi.”
“Tuy rằng bọn họ chưa nói gì, nhưng lại vài lần tới nhà sư phụ thăm hỏi. Người có mắt còn gì là không rõ! Lần trước toà thị chính có thả ra tin tức nói muốn khai phá khu vực nội thành, là hàng mục lớn, lợi nhuận không nhỏ. Sư phụ cũng biết đấy, cậu tôi muốn tranh, nhưng ông ấy hiểu rõ hạng mục lớn thế này không phải giống các hạng mục trước kia, tỉ lệ thắng của Vinh Đạt không lớn, nhưng ông ấy vẫn muốn cố gắng thử một phen mới cam lòng.”
“Mấy ngày hôm trước, người phụ trách hạng mục tới tìm cậu tôi, giao cho cậu tôi gần một nửa công trình trong nội thành. Lúc ấy cậu tôi cũng sửng sốt, bởi vì mấy đối thủ cạnh tranh đều rất mạnh, sao chuyện tốt này lại rơi trên đầu ông ấy, giống như bánh trái thơm ngon từ trên trời rơi xuống vậy. Cậu tôi còn buồn bực hồi lâu, chỉ là sau khi ký hợp đồng người phụ trách hạng mục hỏi một câu: “Có phải Vinh Đạt có một vị cổ đông tên là Cố Nam Sóc hay không?” Lúc ấy cậu tôi mới liên tưởng tới chuyện mới sảy ra gần đây, sau đó lập tức hiểu rõ.”
Cố Nam Sóc giật mình, thì ra là thế.
Hóa ra là lấy lợi đổi lợi. Diệp Thành Đức nhờ vào quan hệ của hắn kiếm được lợi ích, tất nhiên phải báo đáp lại cho hắn.
Lương Chấn Bang nói tiếp: “Đương nhiên, dù không có chuyện này. Cậu tôi vẫn có dự định đầu tư.”
Dự định đầu tư, nhưng khả năng cổ phần sẽ không phân chia như vậy.
Nhìn hợp đồng trong tay, tâm trạng Cố Nam Sóc vô cùng phức tạp. Tính kế đám cướp kia là do hắn muốn tự cứu mình, cứu người khác chỉ là nhân tiện. Nếu nói ân tình này lớn, hắn cảm thấy không đến mức ấy, cũng không hề để trong lòng, cũng không định nhờ ân tình này đạt được thứ gì. Nhưng nếu lợi ích đã đưa tới tận cửa, hắn cứ nhận là được. Cố Nam Sóc không phải người thích làm ra vẻ.
Nghĩ vậy cho nên, hắn dứt khoát cầm bút lên, ký tên mình xuống.
Trong tay hắn nắm giữ 25% cổ phần của Vinh Đạt, Diệp Thành Đức nắm giữ 10% cổ phần xưởng đồ chơi. Hai bên liên lụy càng sâu, cũng không thiệt thòi.
Hắn chọn xưởng đồ chơi là điểm bắt đầu để gây dựng sự nghiệp, là vì hắn vẫn luôn muốn làm về phương diện này. Quầy đồ chơi trong cửa hàng quần áo chỉ là tìm hiểu thị trường, mấy thứ đó chỉ là mua nhỏ bán nhỏ, nếu muốn sản xuất số lượng lớn, nhất định phải mở xưởng. Có thể nói tất cả cố gắng của hắn một năm qua, đều vì tích lũy tài chính cho nhà xưởng này.
Mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng không đại biểu hắn không nghĩ tới chuyện phát triện các mặt khác, ví dụ như trang hoàng công trình kiến trúc. Bây giờ có lẽ vẫn chỉ có thể tiếp nhận một số hạng mục công trình chính phụ, đối tượng không nhiều lắm, nhưng đợi sau này khi nền kinh tế trong nước phát triển, mở ra quyền tài sản, ngành địa ốc sẽ phát triển nhanh chóng.
Nhưng mà tinh lực của một người có hạn. Hắn không thể nào vừa làm xưởng đồ chơi vừa mở công ty kiến trúc, chỉ có thể chọn một trong hai. So sánh với nhau thì, bắt đầu từ công ty Kiến trúc sẽ khó khăn hơn, hắn biết đi đâu mời được đội công trình? Chuyện này cần năng lực và quan hệ. Hắn biết đi đâu tìm hạng mục? Chuyện này cần tư chất và mạng lưới quan hệ. So sánh với nhau thì, mở xưởng đồ chơi dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên, Cố Nam Sóc chọn mở xưởng đồ chơi. Lại nhờ vào kỹ thuật và năng lực của mình thuyết phục Diệp Thành Đức, nhập cổ Vinh Đạt. Đây là phương án tối ưu.
Cũng may, hắn đều thành công.