Mục lục
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là ai?" Thanh Diên và Đại Lưu tò mò nhìn về phía Hàn Phong.

“Một cô nương mà các ngươi không quen biết.” Hàn Phong đáp.

“Ngươi không nói tên, sao biết chúng ta không biết?”

Sự tò mò của Đại Lưu hoàn toàn bị khơi dậy, anh ta tứm lấy Hàn Phong hỏi: “Nói nhanh, tên là gì?”

“Tên là... Thạch Lăng Vân..” Vẻ mặt Hàn Phong hơi ngượng ngùng.

“Thạch Lăng Vân, chưa từng nghe qua.”

Đại Lưu và Thanh Diên nhìn nhau, khẽ lắc đầu.

Bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.

Nhưng Kim Phi lại lộ ra vẻ mặt suy tư.

Đại Lưu vốn bát quái, lúc ở núi Thiết Quán, biết rõ sẽ bị Kim Phi đánh, nhưng vẫn thò đầu vào xem người trong phòng y là ai.

Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức chấn động như vậy, sao có thể bỏ qua dễ dàng chứ?

Anh ta kéo tay áo Hàn Phong, hỏi: “Cô nương đó là người ở đâu, sao hai người lại quen nhau?”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Trần Văn Viễn: “Trần công tử, có phải Lão Hàn từng nói với ngươi về cô nương này rồi không,

vậy thì ngươi mới viết chuyện như vậy?”

“Không phải, là Kim tiên sinh để ta sửa và thêm nhân vật này. Trần Lăng Viễn lắc đầu. Đại Lưu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài biết sao?”

“Ngươi thông tin nhanh nhạy như vậy còn không biết thì sao ta biết được?”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Hàn Phong, cười ni lo Hàn, Thạch cô nương này có phải có quan hệ với người nào đó trong chúng ta không?”

Tlên sinh, ngài có ý gì?”

“Nếu như chỉ là một cô gái bình thường, ngươi cảm thấy Lão Hàn sẽ ngượng nghịu như vậy sao?”

Kim Phi nhìn Đại Lưu: “Ngươi cứ cười đi, nếu Thạch cô nương này là bà dì của ngươi, xem ngươi còn cười được nữa không.”

“Không thể nào, cha mẹ tổ tiên ta mấy đời đều chưa từng tới Tây Xuyên, nhưng ngài nói cũng đúng, tiểu tử này chột dạ như vậy nhất định là có nguyên nhân”

Đại Lưu càng kích động hơn, đẩy Hàn Phong: “Nói nhanh, Thạch cô nương mà ngươi đang lo lắng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”

Nói xong còn nhìn trộm Thanh Diên và Trần Văn Viễn.

Trong những người có mắt, chỉ có bọn họ là người Tây Xuyên.

Kim Phi cũng hơi lo lắng hỏi: “Vị Thạch cô nương này. không phải có quan hệ với nhà họ Khánh đấy chứ?”

Xuất thân của Thanh Diên và Trần Văn Viễn đều không quá cao, cho nên dù Hàn Phong có thích họ hàng của mình thì cũng sẽ không giấu giếm.

Khả năng lớn nhất mà Kim Phi có thể nghĩ tới đó là liên quan đến nhà họ Khánh.

Nhà họ Khánh ở Tây Xuyên đã nhiều năm, có người thân ở ngoài thành, hoặc đi ra ngoài làm ăn bị ky binh bắt giữ cũng

không có gì lạ.

Đại Lưu không khỏi thở dài: “Lão Hàn, không phải tiên sinh đoán đúng rồi chứ?”

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

“Không liên quan đến nhà họ Khánh!”

Hàn Phong vội vàng lắc đầu, do dự nói: “Lăng Vân là... Là bà dì của... Chu tiên sinh!”

Kim Phi, Đại Lưu khi nghe thấy không liên quan tới nhà họ Khánh thì thở phào nhẹ nhõm.

Bà dì của Chu Du Đạt thì được, nhưng nếu là bà dì của Khánh Mộ Lam và Khánh Hâm Nghiêu thì sẽ là chuyện lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK